“Em không có xem thường anh. Em chỉ xem thường việc anh tùy tiện làm hại người vô tội.” Lý Văn Tốn khó chịu nói: “Anh không cảm thấy anh can thiệp vào cuộc sống của em ngày càng nhiều sao, học hành cũng thôi đi, em ngay cả kết bạn bình thường cũng không được phép sao, anh có biết hôm nay Thúc Thanh nói những lời này với em, em xấu hổ biết bao nhiêu, không ngẩng đầu lên được không…”
“Thúc Thanh… Em gọi cậu ta là Thúc Thanh…” Lý Văn Diệu đỏ hoe mắt, giận quá hóa cười: “Em nói đúng, anh chính là muốn can thiệp vào cuộc sống của em, can thiệp vào tất cả mọi chuyện của em! Tất cả những người bên cạnh em anh nhìn không vừa mắt anh đều sẽ không chút do dự quét sạch! Cho nên em biết điều một chút, đừng tự chuốc lấy phiền phức, càng đừng mang phiền phức cho bọn họ.”
Lý Văn Tốn toàn thân lạnh lẽo, xương cốt cũng run lên.
Những lời ích kỷ xằng bậy này thật sự là anh trai cậu nói sao, người anh trai mà cậu luôn thân cận, không làm trái, tôn kính, sao lại có thể có ý nghĩ đáng sợ như vậy…
“Sau này đừng để anh nghe thấy từ em bất kỳ tin tức nào về người đó nữa.” Lý Văn Diệu hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất là em có thể nhanh chóng quên sạch sẽ cậu ta. Anh ghét người đó, em đừng để anh phải tức giận.”
“Anh hoàn toàn không thể nói lý…” Sắc mặt Lý Văn Tốn lúc xanh lúc trắng: “Anh hại Trương Thúc Thanh thành ra thế này, em không thể làm như không thấy.”
“Em còn tiếp tục lo chuyện này.” Lý Văn Diệu nham hiểm nói: “Anh đảm bảo với em, cậu ta sẽ chỉ càng thảm hơn mà thôi.”
Môi Lý Văn Tốn tái nhợt.
Cậu đột nhiên nhận ra một sự thật đáng sợ, Lý Văn Diệu kỳ thực chưa bao giờ giảm bớt du͙© vọиɠ khống chế cuộc đời mình: “ân huệ” thi thoảng của anh cũng chỉ dựa trên sự phục tùng và nghe lời của bản thân cậu. Một khi hơi không thuận theo ý anh, anh sẽ hoàn toàn không màng đến cảm nhận của cậu, khuấy đảo cuộc sống của cậu long trời lở đất.
Lý Văn Diệu vĩnh viễn không thể hiểu được tâm trạng của cậu đối với Trương Thúc Thanh, cũng như anh vĩnh viễn sẽ không chủ động đứng ở góc độ của cậu để suy nghĩ cho cậu.
Tình thế này nếu ngày càng nghiêm trọng, sau này cậu sẽ không có ngày nào yên ổn.
Lý Văn Tốn thất thần nhìn nắm đấm lạnh lẽo đang siết chặt của mình. Không được, cậu không thể cứ như vậy giao cuộc sống của mình cho Lý Văn Diệu định đoạt. Trương Thúc Thanh chỉ là ngòi nổ, dụng ý thật sự của Lý Văn Diệu, căn bản là gϊếŧ gà dọa khỉ.
Cậu phải nỗ lực học tập, nhanh chóng trưởng thành, càng thêm độc lập, sau đó đi du học, tốt nhất là, sau này ở lại nước ngoài làm việc, mới là thượng sách.
Lần đầu tiên cậu nôn nóng muốn rời khỏi nhà này, rời khỏi bên cạnh Lý Văn Diệu như vậy. Vừa nghĩ tới những lời nói vừa rồi của Lý Văn Diệu, vừa nghĩ đến tương lai không biết anh sẽ còn gây ra những bi kịch không thể cứu vãn nào, cậu đã sợ hãi đến run rẩy toàn thân.
Vì bản thân, cũng vì anh trai cậu không gây thêm thù hận, cậu nhất định phải rời đi, càng nhanh càng tốt.
Lý Văn Diệu đứng ở chỗ ngoặt cầu thang lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt càng thêm sâu xa.
Sáng hôm sau lúc ăn sáng, Lý Văn Diệu ngoài ý muốn lại thấy Lý Văn Tốn với vẻ mặt bình thản. Anh tưởng Lý Văn Tốn sẽ tức giận đến mức không ăn nổi cơm.
Lý Văn Tốn đứng trước bàn, mặt không biểu cảm lấy ra một hộp cơm siêu lớn, đóng gói cháo, rau xanh và đồ ăn một cách cẩn thận.