Gai Nhím

Chương 42

"Cậu có bị lừa không vậy!" Trương Thúc Thanh phẫn nộ ngoài dự đoán của cậu: “Đồ quý giá như vậy mẹ cậu để lại cho cậu mà cậu cũng không biết giữ gìn cẩn thận!", sau đó trực tiếp bỏ túi thư lại cho cậu: “Tôi không cần. Cậu mau đi chuộc đồng hồ lại đi."

"Số tiền này quan trọng như vậy, cậu lo cái đồng hồ của tôi làm gì.” Lý Văn Tốn ném cặp sách ra sau lưng không cho cậu ta bỏ vào: “Bây giờ cậu nên làm là mau chóng tìm bác sĩ giỏi khám lại chân, nhanh chóng tìm trường học để học, việc học mà chậm trễ nữa thì muộn mất. Nếu còn dư.” Lý Văn Tốn nhìn quanh bốn phía: “Mua một căn hộ nhỏ ở trong huyện, chắc cũng được..."

Trương Thúc Thanh nhìn cậu, ánh mắt ánh lên tia phức tạp.

"Cậu đừng nghĩ nhiều, đây là tôi nợ cậu, cứ để tôi trả được bao nhiêu thì trả bấy nhiêu." Lý Văn Tốn thấy cậu ta căng thẳng: “Yên tâm, tôi đảm bảo với cậu sẽ không để anh trai tôi đến gây phiền phức cho cậu nữa. Tuy bây giờ tôi không kiếm được tiền, nhưng việc kiếm tiền tôi vẫn làm được. Cùng lắm thì sau này tôi kiếm được tiền rồi chuộc lại đồng hồ của mẹ tôi cũng chưa muộn."

Mắt Trương Thúc Thanh dần đỏ lên. Cậu ta quay đầu đi, móng tay bấm sâu vào ga trải giường.

"Nếu tôi có năng lực, tôi nên tìm lại công việc cho bố cậu, chứ không phải chỉ đưa chút tiền này." Lý Văn Tốn ủ rũ: “Đáng tiếc bây giờ tôi không có khả năng kinh tế, mọi chi tiêu của tôi đều bị anh trai tôi giám sát."

"Văn Tấn." Trương Thúc Thanh khàn giọng lên tiếng.

Lý Văn Tốn đang chìm đắm trong phiền não của mình nên không nghe thấy.

Trương Thúc Thanh nhìn cậu sâu sắc, đáy mắt như chứa đựng một hồ nước không gợn sóng.

"Tiền, sau này tôi sẽ trả lại cho cậu." Trương Thúc Thanh nhìn chằm chằm vào cậu: “Tôi tin cậu. Tôi tin cậu thật lòng muốn giúp tôi."

"Cậu không cần trả, tôi đã nói đây là tôi nợ cậu." Lý Văn Tốn nghe cậu ta nói tin mình, mắt sáng lên.

"Tôi phải trả." Đồng tử Trương Thúc Thanh đen láy: “Cậu nợ tôi, chưa bao giờ là vấn đề tiền bạc."

Lý Văn Tốn sững sờ.

"Còn là cái gì, sau này cậu sẽ biết." Trương Thúc Thanh cười chua xót, lắc đầu: “Còn một câu nữa tôi muốn nhắc nhở cậu. Cậu tốt nhất nên tránh xa anh trai cậu ra."

Lý Văn Tốn mặt mày ngượng ngùng: “Anh trai tôi..."

“Ừm.” Lý Văn Diệu cười lớn, giọng nói lạnh lẽo: “Chỉ một chữ này của em thôi, mọi thứ mà người đó phải chịu ngày hôm nay đều không đáng thương cảm.”

“Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy…” Lý Văn Tốn chỉ vào l*иg ngực mình, run giọng chất vấn anh: “Anh à, anh có thật sự quan tâm em, thông cảm cho em không… Tại sao ngay cả người tốt với em anh cũng không thể bao dung tiếp nhận… Anh hy vọng em sống giống anh sao… Sống giống anh trên đời này ngay cả một người bạn có thể tin tưởng thật sự cũng không có, chỉ có thể tin tưởng chính mình, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng không yên giấc…”

“Em nói cái gì! Có bản lĩnh nói lại lần nữa xem!” Lý Văn Diệu trừng lớn hai mắt: “Sống thành anh thì sao, anh sống thành thế nào, buồn nôn đến em sao! Em đừng quên chính cái người buồn nôn này đã cho em cuộc sống hiện tại, không có anh, em chẳng là cái thá gì cả, chỉ dựa vào chút chức danh của bố mẹ, em thật sự cho rằng còn có thể vững như Thái Sơn tiêu dao trong hội con ông cháu cha sao, quả nhiên em và bố mẹ giống nhau… Em cũng không thể tiếp nhận sự nghiệp và lựa chọn của anh… Ngay cả em cũng xem thường anh!”