"Đệch, cậu chưa nói với anh cậu à!" Đại Lệ sợ đến mức điện thoại rơi cả xuống gầm bàn: “A Văn, cậu không bị bệnh đấy chứ? Anh cậu mà biết chắc chắn sẽ không để cậu ra ngoài ở một mình đâu."
Lý Văn Tốn thất thần nhìn chằm chằm vào góc bàn, lẩm bẩm: “Tôi nhất định phải ra ngoài ở."
"Sợ anh cậu sẽ đánh chết tôi quá." Đại Lệ khoa trương run rẩy cả người, nhìn biểu cảm của Lý Văn Tốn lại cảm thấy cậu ấy thực sự không phải đang nói đùa, đành tạm thời nhịn những suy nghĩ lung tung, giới thiệu cho cậu căn nhà ở hẻm Tam Nguyên.
"Đây là nhà của một người bạn tôi, hy vọng anh cậu sẽ không tra ra đến chỗ chúng ta." Đại Lệ có chút lo lắng: “Có phải cậu và anh cậu cãi nhau không? Trước đây không phải rất tốt sao? Sao đột nhiên lại..."
"Cậu đừng hỏi nữa." Lý Văn Tốn tâm sự nặng nề, cau mày qua loa nói.
Căn nhà ở hẻm Tam Nguyên, Lý Văn Tốn đã đích thân đến xem, chủ nhà nói gần đây cửa phòng bếp và phòng ngủ cần sửa chữa, bảo cậu một tuần sau đến ở. Lý Văn Tốn vừa nghĩ đến việc phải nhẫn nhịn trọn vẹn bảy ngày liền chán nản, nhưng cậu đã tìm những nơi khác, cũng không tìm được nơi nào tốt hơn. Thêm vào đó, Đại Lệ đã giúp cậu thương lượng với chủ nhà, ngay cả tiền điện nước cũng giảm một nửa. Điều này khiến Lý Văn Tốn lần đầu tiên phải sống tiết kiệm càng không muốn từ bỏ.
Bảy ngày đó, cậu chỉ cần về đến nhà là lập tức về phòng ngủ khóa trái cửa lại. Dì Vương gọi cậu xuống ăn cơm tối, cậu cũng tìm đủ mọi lý do để không xuống. Mỗi lần Lý Văn Diệu hỏi cậu tại sao khóa cửa, cậu đều nói dối là mình phải học thuộc bài, sợ làm ồn đến người khác nghỉ ngơi. Lý Văn Diệu tuy thấy lạ, nhưng thấy cậu nghiêm túc chuẩn bị bài vở và thi cử như vậy, cũng không nói gì thêm.
Thêm vào đó, lô hàng ở Thiên Tân gần đây xảy ra sai sót, Lý Văn Diệu suốt ngày bận rộn, đi sớm về muộn, nhất thời không rảnh để lo lắng cho Lý Văn Tốn, điều này ít nhất cũng khiến Lý Văn Tốn yên tâm hơn nhiều.
Một giờ trưa chủ nhật, Lý Văn Diệu không có nhà, dì Vương và quản gia đều nghỉ trưa, Lý Văn Tốn nhận được điện thoại của chủ nhà, lặng lẽ thu dọn hành lý, đội mũ rồi chuồn ra ngoài từ cửa phụ của khu vườn.
Cậu nhanh chóng gọi một chiếc taxi, nơm nớp lo sợ suốt quãng đường đến nơi.
Hẻm Tam Nguyên cách nhà cậu khá xa, Lý Văn Tốn nhìn dòng người qua lại xung quanh, tiếng rao hàng của người bán hàng rong, tiếng bước chân vội vã của dân văn phòng, tiếng khóc của trẻ nhỏ, tiếng hát mộc mạc của người già, hòa quyện vào nhau, vô cùng hài hòa ấm áp.
Nơi đây không có hơi thở của Lý Văn Diệu, không có những yếu tố khiến cậu bất an, khuôn mặt nhiều ngày không thấy ánh mặt trời của Lý Văn Tốn cuối cùng cũng có chút tươi tắn.
Cậu thu dọn qua căn nhà, chỉ mất mười phút. Bởi vì căn phòng thực sự quá nhỏ, giường đã chiếm gần một nửa diện tích, phần còn lại đủ để kê tủ, ghế sofa đơn và một phòng nhỏ để tắm rửa.
Lý Văn Tốn có cảm giác như bước vào khu ổ chuột, so với căn biệt thự rộng lớn trước đây mà chạy một vòng cũng mệt bở hơi tai, cậu nhất thời có chút khó chấp nhận.
Lý Văn Diệu đã cho cậu bảy năm cuộc sống cơm bưng nước rót, cho cậu vinh hoa phú quý mà nhiều người cả đời cũng khó mà với tới, cũng cho cậu sự sỉ nhục mà ai ai cũng căm ghét.