Một lúc sau, bên cạnh giọng nói dịu dàng của dì Vương có thêm một giọng nam trầm ấm: “Vẫn chưa dậy à?”
Lý Văn Tốn như được lên dây cót, bật dậy mở to mắt.
Tiếng người bên ngoài càng lúc càng lớn, rõ ràng càng lúc càng mất kiên nhẫn: “Quen thói hư thân! Tôi vào lôi nó dậy.”
Lý Văn Diệu khí thế hung hãn phá cửa xông vào, đập vào mắt anh là cảnh Lý Văn Tốn đang luống cuống khoác áo đồng phục lên vai, vội vàng vò bài tập tối qua thành một đống rồi nhét vào cặp sách.
Lý Văn Diệu giật giật khóe miệng, sau đó có chút ghét bỏ đi tới, lấy từng tờ bài tập bị cậu giày vò thành giấy báo cũ ra, vuốt phẳng phiu, từng quyển từng quyển, ngay ngắn xếp vào trong cặp sách.
“Dạo trước thầy Chu có nói với anh, chữ cậu xấu quá, sau này học ban xã hội sẽ rất thiệt thòi.” Lý Văn Diệu giúp cậu kéo khóa cặp sách: “Còn cả vở bài tập này nữa, giấy này là để cậu vò nát tùy ý đấy à, giám khảo nhìn thấy bài thi của cậu thế này người đầu tiên bị loại chính là cậu.”
Lý Văn Tốn thấy anh lải nhải: “Lúc thi đại học em chắc chắn sẽ không như thế, đây chẳng phải là đang làm bài tập bình thường sao, làm gì mà nghiêm khắc thế. Với lại em mới học lớp 10…”
“Lớp 10 thì sao, còn tưởng mình còn nhỏ lắm à.” Lý Văn Diệu trừng mắt nhìn cậu: “Người ta học đại học muốn học lên thạc sĩ, đều là từ năm nhất đại học đã bắt đầu nỗ lực chuẩn bị. Sau này cậu còn phải được tuyển thẳng, học kỳ mới này cũng qua một nửa rồi, một chút cảnh giác cũng không có.”
Lý Văn Tốn không để ý: “Sao cứ phải thi vào trường tốt, nếu mọi người đều vào Thanh Hoa, Bắc Đại, vậy anh bảo những trường khác làm sao mà hoạt động, làm sao mà kiếm tiền.”
“Sao anh lại có đứa em tục tĩu như cậu nhỉ.” Lý Văn Diệu đá cậu một cái: “Người ta học tam lưu, cửu lưu là chuyện của người ta, cậu nhất định phải vào trường tốt nhất cho anh. Còn kiếm tiền, kiếm tiền, bình thường thì chẳng biết kiếm tiền, hễ cứ cãi nhau với anh là lại lôi cái này ra, lớn bằng từng này rồi mà suốt ngày chỉ biết múa mép khua môi, không biết xấu hổ à.”
“Sao anh biết em đang múa mép khua môi.” Lý Văn Tốn bất mãn nói: “Sau này biết đâu em lại kiếm được nhiều tiền, có khi còn nhiều hơn cả anh.”
“Nghe cho kỹ đây, anh không cần cậu kiếm tiền cho anh, số tiền anh đang kiếm đã đủ nuôi cậu cả đời rồi.” Lý Văn Diệu hơi giận vỗ mông cậu: “Học hành cho tử tế, đừng có suốt ngày nghĩ linh tinh, rõ chưa!”
“Tuân, lệnh.” Lý Văn Tốn nhận lấy cặp sách từ tay anh, ủ rũ xuống lầu thay giày.
“Kính cậu bao nhiêu độ rồi.” Lý Văn Diệu ném bánh mì và sữa cho cậu: “Độ cận tăng thì mau đi thay kính, không thì anh sẽ bảo thầy Chu đổi chỗ cho cậu lên ngồi cạnh bục giảng, suốt ngày hít bụi phấn.”
“Đừng mà.” Lý Văn Tốn lắc đầu lia lịa: “Độ kính vẫn ổn, em vẫn nhìn rõ bảng.” Nếu ngồi ở hàng đầu thì cậu làm sao cùng Thiệu Quần bọn họ chuyền giấy chơi game được.
Lý Văn Diệu cười khẩy, vỗ vai cậu: “Mau đi đi, tối nay anh sẽ bảo trợ lý đón cậu về, không được chạy lung tung.”
“Nhưng mà tan học em muốn đi đánh bóng rổ với Đại Lệ bọn họ.”
“Tuần sau thi xong rồi đi.” Trên mặt Lý Văn Diệu viết rõ ràng hai chữ “không cần bàn bạc”.
Lý Văn Tốn bĩu môi, vẻ mặt bất lực lên xe.
Giờ ra chơi, Đại Lệ bọn họ chạy đến chỗ Lý Văn Tốn ồn ào.