Gai Nhím

Chương 6

Lý Văn Tốn không biết nói gì, cụp mắt xuống, bĩu môi.

Lý Văn Diệu im lặng hút thuốc một lúc, hút hết rồi liền dập tắt trong gạt tàn: “Bài kiểm tra tuần trước đã phát chưa?”

Lý Văn Tốn cúi đầu: “Phát rồi ạ.”

“Ở trường không yêu cầu phụ huynh ký tên à?” Lý Văn Diệu nhướng mày.

“Em…” Lý Văn Tốn không dám ngẩng đầu nhìn anh: “Em nhờ mẹ ký rồi…”

Cái thùng thuốc nổ vừa mới dập tắt lửa của Lý Văn Diệu lại bị châm ngòi: “Cái đầu cậu là do ăn cám lợn mà lớn lên à, anh đã nói rồi, phàm là những bài cần phụ huynh ký tên đều phải đưa anh ký, gần đây có phải cậu ngứa da muốn ăn đòn đúng không!”

“Mẹ cũng là phụ huynh mà…” Lý Văn Tốn tủi thân: “Với lại lúc đó anh đang đi công tác, thầy giáo nói ngày mai phải nộp rồi…”

“Lúc này cậu lại rất nghe lời thầy giáo đấy.” Lý Văn Diệu tức giận nói: “Nhưng người cậu nên nghe lời nhất là anh hai cậu đây! Nhớ chưa!”

“Nhớ rồi ạ.” Lý Văn Tốn ỉu xìu đáp.

Lý Văn Diệu nhìn dáng vẻ đó của cậu, cơn giận đột nhiên có chút nghẹn lại, giống như bị người ta bóp nghẹt lối thoát, ý muốn phát tiết bị dập tắt một nửa: “Thi được bao nhiêu điểm?”

“Ngữ văn 130, Toán 140, tiếng Anh 135…”

“Đợi chút.” Lý Văn Diệu ngắt lời cậu: “Anh nhớ lần trước cậu thi Toán được 145 cơ mà, sao lần này lại thấp hơn?”

“Đề thi mỗi lần một khác.” Lý Văn Tốn nói: “Điểm số không ổn định là chuyện bình thường.”

“Độ khó của đề thi không thể ảnh hưởng đến trình độ thực sự của cậu.” Lý Văn Diệu lắc đầu: “Thi đại học chỉ có một lần, không cho phép cậu lấy cớ đề khó để bao biện.”

“…” Lý Văn Tốn thầm thở dài trong lòng, khoảng cách thế hệ, đúng là không thể nói lý được.

“Lần này thi không tốt…” Lý Văn Diệu nghe cậu ngoan ngoãn báo cáo xong tình hình thi cử: “Từ tối nay trở đi, mỗi ngày làm thêm hai bộ đề Toán, một bộ đề tiếng Anh, duy trì cho đến lần thi tiếp theo.”

“Không được đâu anh.” Lý Văn Tốn kêu rên: “Anh đừng thấy em bây giờ mới học lớp 10, chương trình học nặng nề lắm, như núi đè ấy, bài tập mỗi ngày đều làm không hết, làm gì có nhiều tinh lực làm bài tập bên ngoài như thế.”

“Cậu không có tinh lực làm bài tập mà lại có tinh lực đi hộp đêm.” Lý Văn Diệu hoàn toàn không đồng cảm với cậu: “Tối nay, quỳ hai tiếng, sau đó làm bài tập, hoặc là cậu muốn đi ngủ sớm, thì vừa quỳ vừa viết, anh không có ý kiến.”

“Em có ý kiến…” Lý Văn Tốn hận không thể ôm đầu khóc rống vì số phận bi thảm của mình: “Hai tiếng… chân em sẽ phế mất…”

“Phế thì càng tốt, xem sau này cậu còn chạy loạn đi đâu được nữa.” Lý Văn Diệu ngáp một cái rồi lên lầu nghỉ ngơi.

Đêm đó Lý Văn Tốn ngậm đắng nuốt cay, quỳ trên tấm ván giặt đồ mắng Lý Văn Diệu suốt nửa tiếng, sau đó chân thực sự đau không chịu nổi nữa, liền quỳ trên sàn nhà, bắt đầu vừa buồn ngủ vừa viết bài tập, viết đến mơ mơ màng màng, cuối cùng trực tiếp ngủ quên trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo.

Sáng hôm sau khi Lý Văn Tốn tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái trong phòng ngủ. Cậu nheo mắt nhìn quanh căn phòng tối om, thỏa mãn khẽ rêи ɾỉ một tiếng, ôm chăn định trở mình ngủ tiếp.

Không lâu sau, dì Vương ở bên ngoài gõ cửa: “Văn Tốn dậy đi, sắp muộn học rồi!”

Lý Văn Tốn lấy chăn trùm kín đầu, ý thức mơ hồ giằng co giữa giấc mơ và hiện thực.