Lý Văn Tốn yên lặng nhìn tấm ván giặt đồ mà dì Vương mang tới, mí mắt giật giật.
"Sao, đi một chuyến đến hộp đêm, tai cũng không tốt nữa rồi à?" Lý Văn Diệu mặt lạnh lùng nói, đột nhiên lớn tiếng quát: “Quỳ xuống!"
Lý Văn Tốn cắn môi, chậm rãi quỳ xuống tấm ván giặt đồ. Những thanh gỗ trên tấm ván vừa thô ráp vừa sắc nhọn, đâm vào đầu gối cậu đau nhức.
"Em giỏi lắm.” Lý Văn Diệu nói: “Em tự nói xem anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, hộp đêm là nơi không thích hợp để em đến, đừng có đến, em lại không biết hối cải phạm lỗi bao nhiêu lần! Bảo em học điều tốt thì khó như lên trời, học cái này em lại tích cực hơn ai hết!"
"Em không có..." Lý Văn Tốn cúi đầu: “Bọn em không làm gì cả..."
“Chẳng làm gì cả, em còn muốn làm gì nữa hả!” Lý Văn Diệu tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Còn cả đám bạn hồ bằng cẩu hữu kia của em nữa, suốt ngày dẫn em đi chơi bời lêu lỏng, loại người ảnh hưởng đến tiền đồ của em như thế tốt nhất là nên cắt đứt quan hệ đi!”
“Sao anh có thể nói họ như vậy.” Lý Văn Tốn nhíu mày, trong lòng rất không thoải mái: “Bọn em chơi với nhau rất tốt, bọn em cũng không có suốt ngày gây chuyện.”
“Thế cơ.” Lý Văn Diệu cười lạnh: “Các cô cậu chơi với nhau đúng là tốt thật, tốt đến mức mẹ nó chơi hẳn vào hộp đêm thì có gì mà không tốt!”
“Bọn em…” Lý Văn Tốn đột nhiên đảo mắt: “Thật ra tối nay bọn em cùng nhau đi học thêm.”
Lý Văn Diệu hừ lạnh một tiếng, lười so đo với lời nói dối vụng về của cậu.
“Thật mà, bọn em còn dẫn theo thầy giáo nữa.”
“Thầy giáo đâu, đừng có nói với anh là thằng nhóc thối họ Thiệu kia nhé.” Lý Văn Diệu nói: “Nếu không phải học kỳ trước em giúp nó chép bài tiếng Anh thì sao em có thể thi được điểm thấp như thế!”
“Không phải Thiệu Quần.” Lý Văn Tốn dừng lại một chút: “Là cái người tối nay bị anh đánh ấy…”
“…” Lý Văn Diệu kỳ quái “ừm” một tiếng rồi mới phản ứng lại: “Cái đứa yếu đuối, trông chẳng ra nam chẳng ra nữ kia à?”
“Đúng, là cậu ấy.” Lý Văn Tốn vội vàng tiếp lời: “Anh không biết đâu, thành tích của cậu ấy tốt lắm, hơn em hai lớp cơ, người ta còn học lớp chuyên đấy.”
“Nhìn chẳng giống chút nào.” Lý Văn Diệu nghi ngờ nhìn cậu, căn bản không tin: “Học sinh giỏi chân chính người ta đều ở nhà ôn tập bài vở, ai như các cậu nửa đêm nửa hôm đi ra ngoài lêu lổng.”