"Anh... anh đừng như vậy..." Lý Văn Tốn vẫn cố gắng gượng cười, những người đi ngang qua dường như đều nhìn mình đầy ẩn ý: “Đây... đều là người..."
"Đều là người thì sao, em còn biết mất mặt cơ à, em đến những nơi như thế này làm mất mặt anh sao không thấy em nương tay!" Lý Văn Diệu túm lấy gáy cậu nhét vào trong xe: “Xem anh phạt em thế nào!"
Đang nói, sau lưng Lý Văn Diệu truyền đến một giọng nói nịnh nọt, nhờn nhợt: “Diệu ca..."
Lý Văn Diệu quay người lại, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Quách Lục đầu vàng, sau đó nhìn Lý Văn Tốn đang cúi đầu ngồi trong xe không dám nhúc nhích, cười như không cười: “Dạo này Lục "gà" sống tốt nhỉ."
"Không dám không dám, đều là nhờ phúc của Diệu ca.” Trên trán Quách Lục toàn là mồ hôi lạnh.
"Có người, thật sự là không thể trách người khác. Có cơ hội hưởng phúc lại cứ thích giở trò mèo làm mọi người khó chịu, nếu không sao nói càng hèn càng không tiếc mạng." Giọng Lý Văn Diệu càng lúc càng lạnh, đột nhiên dí điếu thuốc đang cháy dở vào vai Quách Lục, đau đến mức môi người kia lập tức mất đi màu máu, lại không dám phát ra tiếng.
"Trước đây tao đã nói với mày thế nào.” Lý Văn Diệu hung dữ nói: “Đã nói những nơi như thế này tuyệt đối không được để em tao vào, mày điếc hay mù hả! Đôi mắt chó vô dụng và đôi tai rẻ tiền của mày có cần tao giúp mày quyên góp không!"
"Đừng đừng đừng... em sai rồi... em sai rồi Diệu ca.” Hai tay Quách Lục run rẩy chắp lại vái vài cái, chỉ thiếu nước quỳ xuống, vừa khóc lóc vừa tự tát vào mặt mình: “Là em không nên để Nhị thiếu gia vào, là em ngu ngốc tự cho mình là thông minh, Diệu ca cho em thêm một cơ hội nữa, em thề! Em thề tình huống hôm nay sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa!"
"Mấy chữ của mày đáng giá bao nhiêu tiền." Lý Văn Diệu rõ ràng vẫn chưa chịu bỏ qua, lại bị Lý Văn Tốn ngắt lời: “Là em nài nỉ anh Lục muốn vào..."
"Nói nhảm! Không thì cho cậu ta mười lá gan cậu ta cũng không dám!" Lý Văn Diệu liếc Lý Văn Tốn một cái bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc, tạm thời đè nén lửa giận trong bụng, chỉ vào Quách Lục: “Tự đi tìm lão Dương nhận tội."
Quách Lục vội vàng gật đầu, nước mũi chảy đến miệng vẫn cố khom lưng, run rẩy tiễn hai vị gia này đi.
Mười một giờ tối, nhà họ Lý.
"Quỳ xuống." Lý Văn Diệu cởi cúc áo vest, mở áo khoác ngồi xuống ghế sofa.