Người đàn ông có ánh mắt sắc bén phát hiện ra cậu, sau đó nheo mắt, sải bước về phía trước, túm lấy tai Lý Văn Tốn lôi cả người cậu ra ngoài.
"Anh... anh..." Lý Văn Tốn nhe răng trợn mắt kêu lên: “Thả tay ra anh, đau..."
"Thằng ranh con, coi lời ông đây là gió thoảng bên tai có phải không, đã nói với mày bao nhiêu lần rồi không được đến những nơi như thế này, cả ngày không lo học hành, nghĩ cái gì mà lung ta lung tung vậy hả, tin ông đây đánh chết mày không!" Lý Văn Diệu hung hăng đẩy đầu cậu: “Hôm nay tao phải dạy dỗ mày tử tế mới được..."
"Anh..." Lý Văn Tốn thấp giọng kêu rên.
"Lại muốn giả vờ đáng thương, tao nói cho mày biết..." Lý Văn Diệu chỉ vào mũi cậu, còn định nói gì đó, đột nhiên liếc mắt, cuối cùng cũng chú ý đến Lý Trình Tú rõ ràng không hợp với nhóm người của em trai mình trong căn phòng này.
Lý Trình Tú mặc bộ quần áo lòe loẹt dính đầy rượu, đôi mắt khóc đỏ hoe sợ hãi mở to. Lý Văn Diệu ban đầu còn thấy kỳ lạ, cho đến khi nhìn kỹ toàn thân cậu ta, lật đi lật lại bộ quần áo quê mùa, đột nhiên khuôn mặt vặn vẹo tái mét, nhấc Lý Trình Tú từ trên ghế sofa lên, một cái tát nặng nề như cơn bão giáng xuống mặt cậu, trực tiếp hất cậu ngã xuống đất.
Lý Trình Tú đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó ôm bụng không thể đứng dậy được.
Lý Văn Tốn nhìn ngọn lửa giận ngày càng bùng cháy trong mắt Lý Văn Diệu, sợ hãi run rẩy.
"Đồ khốn nạn, em trai ông đây mà mày cũng dám đυ.ng vào..." Lý Văn Diệu còn định đạp một cái, bị Thiệu Quần dùng sức đẩy ra.
"Diệu ca, đây là bạn học của em." Sắc mặt Thiệu Quần cũng rất khó coi.
Lý Văn Diệu nheo mắt, Lý Văn Tốn sợ hãi vừa ra hiệu cho Thiệu Quần vừa liều mạng túm lấy anh trai: “Cậu ấy thật sự là bạn học của chúng em!"
Lý Văn Diệu khựng lại, nghiêng đầu bắt đầu đánh giá Lý Trình Tú, phát hiện tuổi tác không lớn, quần áo rõ ràng không hợp với khuôn mặt đó, mới hơi yên tâm.
"Anh..." Cả phòng bao nhất thời im lặng đáng sợ, Lý Văn Diệu vẫn đang mắt to trừng mắt nhỏ với Thiệu Quần, Lý Văn Tốn mặt khổ sở lén lút lắc đầu với Tóc đỏ và Mặt lạnh.
"Đi. Về nhà tính sổ." Lý Văn Diệu nhìn Thiệu Quần một lúc, cười lạnh một tiếng, túm lấy cánh tay Lý Văn Tốn kéo người ra ngoài.
Lý Văn Tốn ngay cả cơ hội nói tạm biệt cũng không có, đã bị Lý Văn Diệu gần như một tay xách ra khỏi phòng bao.