"Biết rồi, cứ nhắc đến anh mày là mày lại co vòi.” Tóc đỏ cười xấc xược: “A Văn, mày nói xem nếu hôm nay anh mày mà biết chuyện này, tao thấy tháng sau mày khỏi đến trường luôn."
"Biết cái rắm, anh ấy đi công tác rồi." Bàn tay kẹp điếu thuốc của Lý Văn Tốn bất giác run lên: “Chính vì anh ấy không về được nên tao mới dẫn chúng mày đến đây, đừng có được voi đòi tiên."
"Tao thấy chúng ta nên rút lui thôi." Mặt lạnh khẽ nhíu mày, hất cằm về phía Thiệu Quần: “Thật sự làm ra án mạng thì anh mày dù đang ở Vòng Nam Cực, giây tiếp theo cũng có thể bay về đây."
"Xui xẻo, cái gì mà án mạng với không án mạng.” Tóc đỏ ghét bỏ nhìn cậu trai bị bắt nạt đến mất hồn mất vía: “Bọn tao chỉ đùa với cậu ta một chút thôi mà, mày nhìn cái dáng vẻ quỷ quái đó của cậu ta đi, nếu không phải bọn tao, ai thèm để ý đến cậu ta. Suốt ngày cứ như chạy nạn từ bãi rác ra vậy, má, rượu đó không tốn tiền à, cho cậu ta uống là nể mặt lắm rồi."
"Nói ít thôi." Lý Văn Tốn hơi nhíu mày, khóe miệng nở nụ cười ẩn ý: “Hiểu thế nào là tôn sư trọng đạo không, người ta là thầy Lý, người ta ăn cơm cũng không quên dạy chúng ta từ đôi đũa trong tiếng Anh nói thế nào.” Sau đó lại làm bộ khổ não gãi đầu.
"Đũa nói thế nào ấy nhỉ, cái gì mà chop..."
Tóc đỏ cười đến gập cả người: “Chửi người thì mày là số một, so với mày, tao và Thiệu Quần đúng là kém cỏi."
"À đúng rồi, thầy Lý đó tên là gì ấy nhỉ.” Lý Văn Tốn trong bụng đầy nước đυ.c: “Sau này, chúng ta nên gọi cậu ta là thầy Lý, hay thầy Trình, hay là thầy Tú nhỉ. Ừm... gọi là thầy Tú đi, người đẹp như tên."
"Ha ha ha ha mày bảo Thiệu Quần gọi cậu ta như vậy chẳng khác nào bảo cậu ta đi chết."
"Thôi đi, vì 300 tệ cậu ta cũng sẽ không nghĩ quẩn đâu."
"Chúng mày im lặng chút đi." Mặt lạnh xoa xoa mi tâm, gọi Thiệu Quần: “Được rồi đấy."
Thiệu Quần không để ý đến họ, vẫn cúi người đè lên Lý Trình Tú, không biết lại đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bao bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, tiếng động lớn chói tai khiến mọi người trong phòng giật mình.
Một người đàn ông cao lớn tuấn tú với khuôn mặt lạnh lùng, đáy mắt rực lửa bước vào, ánh mắt như lang sói gấp gáp lướt khắp phòng.
Khi những người khác còn đang ngơ ngác, Lý Văn Tốn lập tức ngã từ trên ghế sofa xuống đất, mặt tái mét, ôm đầu chui vào sau ghế sofa.