Phòng bao trong một hộp đêm ở trung tâm thành phố.
Khác với sự ồn ào náo nhiệt, đèn xanh đèn đỏ bên ngoài đại sảnh, bên trong ánh sáng có thể coi là sáng sủa, không có tiếng kim loại chói tai của micro, cũng không có những lời lẽ da^ʍ dật khó nghe, có vẻ nơi đây ít đi những giao dịch dơ bẩn mờ ám, nhưng cũng không ngăn được sự ngông cuồng và xốc nổi lan tỏa trong không khí.
Một cậu trai với khuôn mặt tuấn tú, lúc này đang mang vẻ mặt giận dữ ngang ngược, một chân quỳ trên ghế sofa, đang dùng một chiếc vại thủy tinh lớn đựng đầy bia ấn vào mặt người đang cuộn tròn trong góc ghế, co cánh tay và chân gầy gò lại, dùng một tư thế rất kỳ quặc để trốn ở đó.
"Uống đi." Thiếu niên nhíu mày nhìn cậu ta, trong mắt tràn đầy sự đùa cợt xấu xa và sự lạnh lẽo không tên: “Tao đếm ba tiếng, một, hai..."
Người nằm trong góc, mặc bộ quần áo kỳ cục không vừa vặn, run rẩy đón lấy chiếc vại thủy tinh từ tay cậu ta, hai mắt nhắm chặt, nước mắt giàn giụa chảy ra, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ không tự nhiên, nỗi đau khổ và tủi nhục hòa cùng dòng bia không ngừng tràn ra, cùng chảy trong môi trường ngột ngạt bức bối.
Cách đó không xa, một người có mái tóc đỏ huýt sáo: “Là đàn ông thì uống đi! Dây dưa lằng nhằng cho ai xem vậy hả, đúng là đàn bà."
"Không phải chúng mày muốn mang theo sao.” Người ngồi bên cạnh hắn ta lạnh lùng nói, nhìn một lúc người đang bị chuốc rượu trông thật đáng thương, rồi dời ánh mắt đi, thản nhiên nói: “Tự tìm mất hứng."
"Nói vậy là không đúng, uống rượu với ai mà chả được.” Một người đeo kính đột nhiên cười nhẹ, hứng thú nhìn hai người mặt đỏ tía tai ở đằng kia: “Bọn mình có phải đặc biệt mời cậu ta uống rượu đâu.”
"À đúng rồi.” Tóc đỏ đột nhiên kêu lên, cười ranh mãnh, hạ giọng: “Đến giờ đã nhìn ra cái gì chưa, cậu ta rốt cuộc có phải là cái đó không?"
"Cái này cậu phải hỏi Thiệu Quần rồi.” Người đeo kính hất hàm như đang xem kịch vui: “Tôi thấy cậu ta chơi đùa vui vẻ lắm."
"Cậu chắc đó là vui vẻ à?" Tóc đỏ khó hiểu nhìn người đang khóc lóc thảm thiết, bị bao phủ trong bóng tối của Thiệu Quần: “Tôi thấy Thiệu Quần giống như sắp gϊếŧ người vậy."
"Thời bình, duy trì trật tự trị an là trách nhiệm của mọi người.” Người đeo kính xốc lại chiếc cà vạt thắt lung tung: “Tôi cảnh cáo các người nhé, đây là địa bàn của anh tôi, đều im lặng cho tôi, đừng gây chuyện."