Tối qua Lý Văn Tốn chỉ ngủ có ba tiếng, đầu nặng trĩu: “Đừng làm phiền tao. Ngủ đây.”
“Ôi A Văn, hôm nay trạng thái ‘không tệ’ nhỉ.” Đại Lệ cười xấu xa ngồi xuống ghế trước mặt cậu, lấy bút chì nghịch tóc cậu: “Nói thật với bọn tao đi, tối qua lại bị ăn đòn à?”
Lý Văn Tốn ở dưới bàn đá cậu ta một cái.
Tiểu Thăng vẫn lạnh mặt, nhìn Lý Văn Tốn đang nằm ườn trên bàn, lười biếng nói: “Nếu bị đánh đến phát bệnh trĩ thì tìm tao, tao có thuốc.”
“Mày có thuốc tao cũng chưa có bệnh.” Lý Văn Tốn chống đầu dậy, trong mắt đầy tơ máu vì thức khuya: “Thiệu Quần đâu?”
“Không biết, vừa tan học đã chạy mất tăm rồi.” Đại Lệ nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ bàn: “Không phải lại đi tìm tên 300 tệ kia đấy chứ.”
“300 tệ gì cơ?” Tiểu Thăng hỏi.
“Là cái cậu tối qua ấy, đưa cho 300 tệ liền ngốc nghếch đi hộp đêm với chúng ta.” Đại Lệ cười nói, sau đó tiếc nuối nhìn Lý Văn Tốn: “Nhưng mà sau này sợ là không đi được nữa rồi…”
“…” Lý Văn Tốn tự thấy mất mặt: “Bây giờ chúng ta đều là học sinh, sao… làm sao có thể tùy tiện đến những nơi như thế. Sau này, đợi sau này, tao tự mở hộp đêm, ngày nào cũng mời chúng mày đến, cho chúng mày chơi đến quên cả lối về, tinh tận nhân vong.”
“Chậc chậc.” Đại Lệ nói: “Anh mày cải tạo tư tưởng cũng tốt đấy, thương cho roi cho vọt, mày chính là đứa này, hiếu tử!”
Lý Văn Tốn lườm một cái, quay đầu sang hướng khác ngủ tiếp.
“Nhưng mà nói thật, A Văn.” vẻ mặt như nước đọng của Tiểu Thăng có chút thay đổi, chớp chớp mắt: “Anh mày… hung dữ thật đấy.”
“Đúng thế, tối qua tao sợ đến ngây người.” Đại Lệ phụ họa.
Lý Văn Tốn vẫy tay với bọn họ: “Anh ấy lúc nào cũng thế, tao quen lâu rồi.”
Nhà họ Lý ở Bắc Kinh cũng được coi là gia đình có máu mặt. Bố của Lý Văn Tốn làm việc trong chính phủ, ngoài mặt cũng được coi là được Đảng bảo vệ, một đường thuận buồm xuôi gió. Ông ngoại của cậu là lão tướng từng lập được chiến công hiển hách cùng Tổng tư lệnh trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, đương nhiên, dòng máu đỏ bên ngoại của cậu không nghi ngờ gì đã tô điểm thêm cho tiền đồ của bố cậu. Đây vốn là vận mệnh mà nhiều người mấy đời cũng cầu không được, nhưng sự thực lại không như ý bố cậu mong muốn.
Đại công tử nhà họ Lý, Lý Văn Diệu, trung học bỏ học, sau đó liền dựa vào tài lực của bố mình ra ngoài xông pha, dù cho đao quang kiếm ảnh, mưa máu gió tanh, cũng mang theo một cỗ khí thế không phục, muốn chứng minh cho bố mình thấy, cuối cùng cũng thực sự tự mình chém ra một con đường máu. Hiện giờ anh ta đã là người hô mưa gọi gió ở cả hắc đạo và bạch đạo, thế lực dưới tay lớn mạnh, thậm chí còn vượt xa cả hai thế hệ của nhà họ Lý, không tránh khỏi tâm cao khí ngạo, tự cho mình có một bộ đạo lý xử thế hoàn hảo, liền không để người nhà vào mắt nữa.
Việc tạo thành cục diện ngày hôm nay, cũng có nguyên nhân rất lớn từ bố Lý. Bố Lý cả đời sống ngay thẳng dưới điều lệ của Đảng Cộng sản, làm sao có thể cho phép con cháu mình làm bạn với lũ bạch lang chuột bối. Nói trắng ra, trong lòng bố Lý chưa bao giờ coi trọng hắc đạo. Cái cách sống không thể đường hoàng đứng dưới ánh mặt trời để người đời bình phẩm ấy, là điều mà ông mãi mãi bài xích, thậm chí phỉ báng.
Tuy nhiên, Lý Văn Diệu lại cứ khăng khăng đi vào con đường này, một đường đi tới chỗ tối tăm, sự cố chấp và ngang ngạnh này khiến Lý phụ vô cùng thất vọng, sau vô số lần khuyên can, ông giận dữ cắt đứt quan hệ với Lý Văn Diệu. Con người Lý Văn Diệu, điển hình cho kiểu bên ngoài sư tử, bên trong sói hổ, khi tiền tài, danh lợi song thu, anh sẽ không từ bỏ tất cả để thuận theo gia đình. Từ năm hai mươi tuổi, Lý Văn Diệu chưa từng quay về nhà họ Lý.