Đầu óc cô kêu ong ong, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh:
“Vậy thì, tôi muốn trọng sinh!”
“Xin lỗi, oán khí của cô không đủ.”
“Vậy để tôi đầu thai lại!”
“Xin lỗi, cô không có tên trong danh sách đầu thai.”
Nghe một loạt câu “Xin lỗi” từ chối, cô bực đến mức muốn gào lên. Nhưng chưa kịp mở miệng, nhân viên kia đã nhanh chóng tiếp lời:
“Cô Giang, xin hãy kiên nhẫn. Chúng tôi có một thẻ "Xuyên Không Trải Nghiệm" giúp cô tới bất cứ thời không nào để bắt đầu một cuộc sống mới.”
Nghe tới hai chữ “xuyên không”, Giang Thanh Nguyệt không khỏi động lòng. Sống là để trải nghiệm, mà đã thế thì xuyên không có vẻ mới lạ, thú vị hơn nhiều so với trọng sinh.
Cô làm bộ nhíu mày suy nghĩ, hắng giọng:
“Xuyên không cũng được, nhưng địa phủ phải chấp thuận ba điều kiện của tôi.”
Nhân viên kia mỉm cười:
“Mời cô nói.”
“Thứ nhất, chuẩn bị cho tôi một "bàn tay vàng" Giống mấy thứ trong tiểu thuyết như không gian linh tuyền, đọc tâm, thể chất đặc biệt… càng nhiều càng tốt!”
Anh ta nghe xong, rõ ràng có chút sững sờ, liền kiểm tra lại hồ sơ truy cập mạng của cô, chắc phát hiện thói quen đọc tiểu thuyết trước kia. Rồi anh giải thích:
“Cô Giang, những thứ đó chỉ có trong sách vở. Nhưng để bồi thường, chúng tôi có thể chuyển căn hộ mà cô mua khi còn sống thành không gian cá nhân, kèm toàn bộ đồ đạc bên trong. Cô thấy thế nào?”
Hai mắt cô lập tức sáng lên:
“Thế còn tiền tiết kiệm của tôi thì sao? Tôi tích cóp từng đồng, ngay cả khi đọc truyện cũng không dám mua VIP, ngày nào cũng cày quảng cáo đấy!”
Nhân viên kia vừa cười vừa nén cơn co giật nơi khóe miệng:
“Vậy thế này, cô cứ đặt hàng online ngay. Chúng tôi sẽ cho sứ giả giao hết vào không gian cá nhân của cô. Thỏa mãn chứ?”
Nghe thế, cô bán tín bán nghi, sờ thử túi áo mới nhận ra điện thoại khi còn sống vẫn ở đó, hơn nữa đã kết nối Wi-Fi địa phủ.
Không chút chần chừ, cô mở ứng dụng mua sắm quen thuộc, bắt đầu màn “chốt đơn” điên cuồng.
Trừ mấy mặt hàng quá kỳ quặc như lô đất hàng mẫu hay đồ cho thú cưng, hầu hết danh mục còn lại, cô đều quét sạch: đồ ăn nhanh, thức ăn vặt, gia vị, thực phẩm tươi, đồ điện gia dụng, mỹ phẩm, thực phẩm chức năng. Trong chưa đầy một tiếng, thẻ ngân hàng của cô cạn không còn một xu.
Mua sắm xong, cô hào hứng tuyên bố điều kiện cuối cùng:
“Lần này, tôi muốn làm một người thuộc thế hệ 2000, để được dỗi trời, dỗi đất, dỗi không khí. Mấy thế hệ 70, 80 hay 90 gì đó, bỏ qua hết!”