Nhân viên kia thoáng chựng lại, nhưng rất nhanh liền nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý:
“Chúc mừng cô, cô Giang. Hành trình xuyên không của cô chính thức bắt đầu.”
Chưa kịp nghe hết câu, cô đã thấy mình hóa thành luồng sáng trắng, biến mất trên ghế.
Bóng cô vừa khuất, thực tập sinh đứng sau liền rụt rè nói nhỏ:
“Thưa sếp, em nhớ dự án xuyên không sau năm 2000 vẫn chưa được khởi động mà?”
Vị lãnh đạo chỉ mỉm cười:
“Cô ta chỉ bảo muốn làm người thế hệ 2000, chứ đâu nói rõ là thuộc thế kỷ nào. Chúng ta làm công ăn lương, không cần phức tạp hóa. Hiểu chưa?”
Thực tập sinh ngơ ngẩn gật đầu, không quên thở dài thương cảm cho số phận của Giang Thanh Nguyệt.
Còn cô, vừa kịp buông câu “Mẹ nó!” trong đầu thì đã rơi tõm xuống một chỗ mềm ấm.
Mở mắt ra, cô sợ đến độ hồn vía muốn bay mất. Vì rõ ràng cô được hứa sẽ trở lại trong thời hiện đại, vậy mà cảnh tượng trước mắt lại… đậm chất cổ đại.
Nhưng kinh hoàng nhất là, cô đang ngồi lên người một người đàn ông, hai tay còn đặt trên l*иg ngực nóng rực, cứng rắn của anh ta.
Dưới ánh trăng le lói, đường nét gương mặt người này hiện lên như điêu khắc: quai hàm góc cạnh, sống mũi thẳng, đôi mắt hẹp dài nhắm hờ, hàng lông mày cao nhíu lại đầy kiêu ngạo. Trên trán anh ta còn có vết thương rỉ máu, vừa khiến người khác xót xa, lại tỏa ra vẻ lạnh lẽo khó gần.
Thở hắt, Giang Thanh Nguyệt cúi xuống nhìn bản thân, suýt khóc khi thấy hai tay mũm mĩm như chân giò, bộ váy rộng thùng thình nhưng vẫn không che nổi vòng eo ngấn mỡ. Cô… béo tròn đến mức chẳng dám nhìn thêm.
Trong khi đó, người đàn ông dưới thân cô căng cứng toàn thân, gân xanh nổi rõ trên cổ, tựa như đang chịu đựng đau đớn khủng khϊếp.
“Tôi phải bỏ chạy nhanh!” cô nghĩ. Nhưng vừa nhấc người, cô lại lảo đảo, càng chèn ép nặng thêm lên l*иg ngực anh ta.
“A!” Anh gào lên trong đau đớn, đôi mắt bật mở, sắc lạnh đến nỗi khiến cô tưởng như bị đóng băng tại chỗ.
Anh ta nghiến răng, gằn giọng:
“Giang Thanh Nguyệt! Cô còn dám giở trò với tôi? Tin tôi gϊếŧ cô ngay không?!”
Dứt lời, anh dồn chút sức lực cuối cùng, đá bay cô xuống giường.
Cô đập mạnh xuống đất, đầu óc quay cuồng. Ngay lập tức, vô số ký ức không thuộc về cô ồ ạt đổ vào tâm trí.
Thì ra, cô quả thật đã xuyên không, nhập vào cơ thể một cô gái 18 tuổi, trùng tên họ với mình.
Đây là Đại Hạ quốc, nơi cô chưa từng nghe qua.
Người đàn ông vừa đá cô chính là Tống Nghiên, chồng mới cưới của nguyên chủ, thành hôn chưa đầy một tháng.