Khi vừa đi được vài bước, cô bất giác chú ý đến một người đàn ông khoác áo gấm đen, đầu đội ngọc quan cao, gương mặt toát lên vẻ lạnh lùng cùng sát khí khiến người xung quanh phải e dè. Giang Thanh Nguyệt thầm nghĩ, không chừng anh ta cũng là một trường hợp bị kéo nhầm hồn, còn lỡ vượt thời không đến đây.
Trong lúc cô đang mông lung suy nghĩ, mấy từ như “Tân Khoa Trạng Nguyên”, “Thừa Tướng Đại Nhân”, “Thiên Sát Cô Tinh” lần lượt loáng thoáng vang lên từ phía người đàn ông đó.
Chờ anh ta đi khuất, cô mới nhanh chân tới quầy trọng sinh, dè dặt trình bày lý do.
Nhân viên quầy trọng sinh có vẻ làm việc nghiêm túc hơn, cẩn thận lật giở từng thông tin trong “hồ sơ tiền kiếp” của cô. Chừng một lúc, anh ta ngước lên, giọng điệu ái ngại:
“Xin lỗi, nhưng oán khí của cô không đủ lớn để đủ điều kiện trọng sinh.”
Cô trợn mắt:
“Anh nhìn cho kỹ đi, tôi đang bực tới bốc khói đây!”
Vừa dứt lời, người đàn ông áo đen ban nãy bất ngờ quay phắt người lại, ánh mắt đầy ngờ vực nhìn cô một thoáng, sau đó sải chân tới, vươn tay bóp chặt cổ cô, giọng trầm trầm:
“Giang Thanh Nguyệt? Cô cũng đòi trọng sinh sao?!”
Bị siết cổ đến nghẹt thở, cô cố giẫy giụa:
“Khụ… Tôi không quen anh! Anh nhầm người rồi!”
Người đàn ông thoáng sững lại, đưa mắt soi cô như đang kiểm tra. Cuối cùng, anh ta buông tay, bình thản:
“Xin lỗi, tôi nhận nhầm.”
Ho khan mấy tiếng, cô tức tối ôm cổ, trừng mắt:
“Anh bị điên hả?!”
Đôi mắt anh ta lúc nãy lạnh lẽo đến mức như muốn gϊếŧ cô ngay tại chỗ. Thế mà giờ lại bình tĩnh xem như chưa có chuyện gì.
“Đúng là đồ thần kinh!” cô rủa thầm trong bụng. “Khó trách oán khí anh ta lớn, đủ tư cách trọng sinh.”
Đã bực vì bị đá đi khắp nơi, nay lại dính ngay tên điên, Giang Thanh Nguyệt không chịu nổi, ngồi bệt xuống giữa sảnh, đập tay xuống đất mà khóc:
“Tôi chết oan ức quá mà!”
Biện pháp này quả nhiên hữu hiệu. Chỉ một lát, cô được “mời” tới văn phòng VIP để gặp cấp trên phụ trách.
Một nhân viên cúi đầu, giọng xin lỗi nhã nhặn:
“Cô Giang, thật xin lỗi đã gây bất tiện. Cô có nhu cầu gì, xin cứ nói, chúng tôi sẽ tìm cách giải quyết.”
Cô đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội:
“Mau trả tôi về lại trần gian đi!”
Người nhân viên kiểm tra hồ sơ thêm lần nữa, rồi ái ngại lắc đầu:
“Rất tiếc, nhưng cơ thể của cô không còn đủ điều kiện để hồi sinh.”
“Không thể nào! Tháng trước tôi vừa đi khám, sức khỏe tôi vẫn tốt lắm mà!”
Anh ta khẽ đẩy một tờ tài liệu trước mặt cô:
“Hệ thống cho thấy, lúc sinh thời, cô đã ký cam kết hiến tạng.”