Giang Thanh Nguyệt bị kéo hồn đi ngay lúc đang gục đầu ngủ gật trong một cuộc họp vô vị.
Khi ấy, cô đang ngẩn ngơ nghe lãnh đạo thao thao bất tuyệt về những chuyện nhàm chán, đầu óc như lạc vào cõi mộng. Bất chợt, nghe ai đó gọi tên mình, cô giật mình tưởng bị điểm danh nên vội lên tiếng đáp lại. Ngay tức khắc, mọi thứ tối sầm, rồi cô bỗng dưng biến mất.
Chỉ trong chớp mắt, hồn cô đã trôi tới địa phủ, đứng xếp hàng ở quầy quản lý lục đạo luân hồi, khu vực dành cho người chờ đầu thai.
Chưa kịp chuẩn bị tâm lý, lần đầu gặp tình huống ly kỳ như vậy, Giang Thanh Nguyệt sợ đến tái mét. Cảnh tượng đám oan hồn chen chúc nhau trước mặt khiến cô liên tưởng đến những lần phải chờ đợi chật kín ở phòng giao dịch khi còn sống, nghĩ đến mà tim đập thình thịch.
Đúng như nỗi lo của cô, chuyện chẳng lành lập tức đến.
Cô chú ý quan sát suốt một lúc lâu. Thấy những oan hồn khác đều được kiểm tra hồ sơ rất nhanh, cứ thế mà thông qua dễ dàng. Nhưng đến lượt cô, quỷ diện nhân viên đằng sau quầy lại nhăn nhó, dò đi dò lại mà chẳng thể xác nhận nổi danh tính.
Giang Thanh Nguyệt rịn mồ hôi, lòng như lửa đốt.
Người nhân viên chỉ hơi chau mày, rồi rất đỗi bình thản tuyên bố:
“Không tìm thấy thông tin của cô trong hệ thống. Tạm thời không thể xử lý yêu cầu đầu thai.”
Giang Thanh Nguyệt sững sờ, hít vào không nổi, thở ra cũng không xong:
“Ý anh là gì?”
Đối phương ngẩng lên, liếc cô một cái với vẻ lạnh nhạt:
“Tức là cô không có tên trong danh sách đầu thai.”
Câu nói chẳng khác nào tát thẳng vào mặt. Cô lập tức nổi đóa:
“Không thể nào! Chắc chắn hệ thống của các anh gặp sự cố! Sứ giả địa phủ của các anh đã kéo tôi đến đây, sao có thể không có tên tôi được?”
Người nhân viên hơi khựng lại, rồi như chợt nhớ điều gì, lẩm bẩm:
“Lại là thực tập sinh kéo nhầm người… Tháng này gặp không ít trường hợp thế này. Cô không phải ca đầu tiên đâu.”
Đầu óc Giang Thanh Nguyệt trống rỗng. Dù vậy, cô vẫn cố bình tĩnh, hai tay chống nạnh thể hiện rõ thái độ “không phải dạng vừa”:
“Thực tập sinh hay gì tôi mặc kệ! Đây là lỗi của các anh, nhất định phải giải quyết cho tôi. Nếu anh không làm được thì kêu người khác có quyền quyết định hơn ra đây! Tôi phải về!”
Nghe vậy, nhân viên kia vẫn dửng dưng, chỉ hất môi về phía đối diện:
“Trường hợp này vượt quá thẩm quyền của tôi. Nếu muốn, cô qua quầy trọng sinh kia hỏi thử.”
Cô còn đang sôi máu định cãi tiếp, nhưng ngẫm nghĩ kỹ… cuộc đời vừa qua của cô cũng không đến mức huy hoàng gì. Nếu được sống lại dưới hình thức nào đó, cũng chẳng phải xấu. Thế là cô đành hậm hực quay lưng bước qua xếp hàng ở quầy trọng sinh.