Sau Khi Chạy Trốn Tôi Mang Thai Con Của Thủ Lĩnh

Chương 3

Lúc bị đánh dấu tạm thời, Thẩm Ly cảm thấy cơ thể như bị đóng băng và không thể di chuyển. Hai mắt cậu đẫm lệ, mông lung nhưng vẫn cố gắng giữ im lặng, không dám phát ra tiếng động lớn.

Trước giờ cậu chưa từng bị đánh dấu theo cách này, dù là đêm qua hay lúc này. Pheromone của Sở Uyên quá mạnh mẽ, nó xâm nhập vào cơ thể cậu khiến cậu không thể làm quen ngay lập tức. Sự bá đạo của pheromone đó khiến Thẩm Ly không ngừng run rẩy.

Trán cậu dựa nhẹ lên cửa phòng điều này làm cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo của bề mặt gỗ. Cảm giác ấy phần nào làm cơ thể thả lỏng như thể tìm được một chút bình yên. Nhưng chỉ một lúc sau, cái cảm giác lạnh lẽo đó nhanh chóng bị hơi ấm từ cơ thể của anh bao phủ làm cho mọi thứ lại trở nên căng thẳng.

Khi Sở Uyên thả lỏng hàm răng, Thẩm Ly mới ngẩng đầu lên và lấy lại bình tĩnh rồi xoay người lại.

Trong lòng cậu vẫn không quên mục đích ban đầu của mình khi đến đây. Nụ hôn vừa rồi càng khiến cậu cảm nhận rõ ràng hơn rằng Sở Uyên có ham muốn.

Hiện giờ đã bước vào thư phòng, mặc dù không thể lập tức tìm kiếm thứ cần thiết thế nhưng cậu cũng phải ghi nhớ thật kỹ bố cục nơi này trước đã.

Nghĩ là vậy, nhưng trước mặt Thẩm Ly là người đàn ông cao lớn, che khuất toàn bộ tầm nhìn của cậu.

Dáng người của Sở Uyên tuy mảnh khảnh nhưng vẫn đủ sức bao trùm toàn bộ cơ thể Thẩm Ly. Nếu muốn quan sát thư phòng, cậu buộc phải tìm cách lách sang một bên. Tuy nhiên, nếu không có lý do chính đáng thì hành động đó chỉ khiến người khác nghi ngờ.

Thẩm Ly ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Sở Uyên. Ánh mắt ấy khiến cậu không khỏi khẽ run. Áp lực từ tin tức tố mạnh mẽ của Alpha đè nặng khiến Thẩm Ly chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này.

Tin tức tố của Sở Uyên vốn luôn mang sự áp đảo. Dù đứng trước một Omega vốn yếu đuối bẩm sinh thì anh cũng không hề nương tay hay che giấu sự dữ dội của mình. Lần đầu chạm mặt Sở Uyên, Thẩm Ly gần như nghĩ rằng người đàn ông này xem cậu là kẻ thù.

Cậu từng tận mắt chứng kiến hai Alpha đối đầu nhau, cả hai đều bùng lên khí thế dữ dội, không ai chịu nhường bước. Những luồng tin tức tố vô hình va chạm mạnh mẽ như muốn áp chế đối phương. Thế nhưng, dù căng thẳng đến thế, sự đối đầu ấy vẫn không thể sánh được với cảm giác ngột ngạt mà Sở Uyên mang đến cho Thẩm Ly.

Cảm giác ấy giống như một sức mạnh vô hình nặng nề đầy sắc bén và lạnh lẽo. Nó tựa những lưỡi dao phủ kín từ bốn phương tám hướng. Luồng tin tức tố của Sở Uyên không chỉ áp đảo mà còn mang theo sát khí lạnh buốt khiến đầu óc Thẩm Ly nhói lên từng cơn đau âm ỉ. Đó là đòn thăm dò tinh thần đầy nguy hiểm nhưng may mắn thay, Sở Uyên đã nhanh chóng thu lại.

Dẫu vậy, Thẩm Ly không sao xua đi hình ảnh vừa lướt qua tâm trí. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cậu như đối mặt với một đại dương tinh thần đen ngòm, sâu thẳm và đầy giông tố. Biển cả ấy không yên bình mà cuồn cuộn sóng dữ như một con quái vật điên cuồng muốn nuốt chửng cậu vào bóng tối lạnh lẽo, không lối thoát.

“Cậu vào thư phòng để tìm gì?”

Giọng nói của Sở Uyên vang lên, lạnh nhạt đến rợn người tựa như tất cả hành động khác thường của Thẩm Ly đều không qua được mắt anh. Sự lãnh đạm ấy khiến câu hỏi càng thêm nặng nề như thể nụ hôn vừa nãy chỉ là một ảo ảnh thoáng qua, hoàn toàn không liên quan gì đến người đàn ông trước mặt này.

Chữ “tìm” vừa thốt ra như một lưỡi dao đâm thẳng vào lòng Thẩm Ly khiến tim cậu ngưng lại, cả hơi thở cũng dường như đông cứng không dám thở mạnh ra.

Sở Uyên… liệu có phải đã phát hiện điều gì không?

Một cảm giác lạnh buốt tràn từ sống lưng xuống toàn thân, mồ hôi lạnh đổ ra làm ướt cả lưng áo. Thân hình mảnh khảnh của Thẩm Ly khẽ run làm cậu không thể che giấu nỗi sợ. Bàn tay cậu vô thức bấu chặt lấy vạt áo, ngón tay siết mạnh đến nỗi trắng bệch. Hành động đó như thể là cách duy nhất để cậu trấn an mình trước áp lực kinh khủng đang đè nén từ mọi phía.

Môi cậu khẽ mấp máy nhưng lại không thể nói được lời nào. Sợ hãi đến mức phải nuốt nước bọt, cậu cố tìm lại giọng nói của chính mình dưới ánh mắt lạnh như băng của anh.

“Tôi tưởng đây là phòng ngủ...”

Giọng cậu run rẩy, nhỏ nhẹ đến mức khó nghe. Trong cơn hoảng loạn, cậu lấy lý do vụng về này để giải thích. Vừa nói xong, theo bản năng cậu lại vội vàng bổ sung thêm một câu: “Ánh sáng... tối quá.”

Lời giải thích thật vụng về đầy sự lúng túng.

Người đàn ông đứng trước mặt cậu không nói gì, ánh mắt vẫn lạnh lùng, không chút biểu cảm. Anh chỉ lặng lẽ nhìn cậu như đang chờ một lời giải thích rõ ràng hơn.

Thẩm Ly quả thật chưa từng đặt chân lên lầu hai. Tối qua cậu chỉ ở lại dưới lầu và ngồi trên ghế sô pha. Nhưng ngay cả khi nói sự thật này thì cũng chẳng ai dễ dàng tin được.

Sợ hãi đến đến vô cùng khiến cậu bất giác nhớ lại những Omega từng bị thương khi rời khỏi biệt thự của Thủ Lĩnh. Họ trở về với cơ thể đầy thương tích và mức độ tổn thương khác nhau. Các vết thương bên ngoài dù nghiêm trọng đến đâu cũng có thể chữa lành nhưng nếu tinh thần hoặc tuyến thể bị tổn hại thì họ sẽ không bao giờ có thể hồi phục lại mà trở thành người tàn phế mãi mãi.

Sở Uyên là một kẻ nguy hiểm, anh thực sự là một người điên. Anh bị mắc phải cả hai bệnh vô cùng khó chữa là bạo động tinh thần lực và rối loạn tin tức tố.

Tính cách thì lạnh lẽo, khó đoán và tàn nhẫn đến đáng sợ. Có người cho rằng nguyên nhân khiến anh trở nên bạo lực, tàn nhẫn chính là do căn bệnh này. Tuy nhiên, dù là những bác sĩ giỏi nhất hay các thiết bị y tế tiên tiến nhất thì họ cũng không thể chữa khỏi được cho anh.

Anh cần tin tức tố để làm dịu đi sự căng thẳng thế nhưng một khi có điều gì không vừa ý thì dù là khi đánh dấu tạm thời ngay lập tức Omega sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi luồng tin tức tố hỗn loạn của anh.

Tin tức tố của Alpha mạnh mẽ và bá đạo, đặc biệt trong tình huống của Sở Uyên. Nếu tin tức tố của anh rối loạn thì nó sẽ trực tiếp tác động đến tuyến thể của Omega, thậm chí có thể tổn thương cả gốc rễ tin tức tố.

Tình huống tồi tệ nhất là khi anh rơi vào trạng thái bạo động, tinh thần lực sẽ trở nên hỗn loạn. Lúc đó, Omega bị tổn thương đến gốc rễ tinh thần lực sẽ phát điên, tinh thần bị kích động dữ dội và cuối cùng có thể là không sống sót được.

Nghĩ đến những điều này, đôi mắt của Thẩm Ly khẽ run lên. Cậu không muốn mọi chuyện trở thành như vậy. Eli vẫn đang đợi cậu, cậu chỉ muốn rời khỏi đây một cách bình an vô sự. Vết thương nhẹ thì không sao nhưng cậu không muốn bị tàn phế và cũng không muốn mất mạng