Sau Khi Chạy Trốn Tôi Mang Thai Con Của Thủ Lĩnh

Chương 4

Trong thư phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dồn dập của Thẩm Ly vì cậu đang quá căng thẳng và áp lực. Còn Sở Uyên lại rất bình tĩnh, anh bình tĩnh đến mức lạnh lùng. Anh không rời đi mà cũng không nói gì là Thẩm Ly có phải rời khỏi hay không.

Mặc dù không biết Sở Uyên đang nghĩ gì nhưng Thẩm Ly vẫn biết được nếu không làm gì đó để che giấu chuyện này thì có lẽ kết cục của cậu sẽ thật sự là xong thật rồi.

Nhớ lại cái cớ mà mình vừa bịa ra để đi vào phòng ngủ và tìm Alpha thì bất kỳ người trưởng thành nào cũng có thể hiểu ý nghĩa ẩn sau đó. Vì vậy, Thẩm Ly khẽ nhón chân, cánh tay run rẩy vươn lên. Thấy Sở Uyên không có bất kỳ phản ứng nào, cậu vòng tay ôm lấy cổ anh.

Hương thơm nhè nhẹ từ tin tức tố của Omega lan tỏa như một dòng suối nhỏ hòa mình vào biển rộng. Hương thơm ấy lặng lẽ trôi vào không gian, quấn quanh hai người, rụt rè thử thăm dò rồi dừng lại bên cạnh Sở Uyên thật nhẹ nhàng và ngoan ngoãn mà thuận theo.

Người đàn ông này quá cao. Dù đã nhón chân hết mức nhưng Thẩm Ly vẫn không thể chạm tới. Cậu chỉ có thể làm được nếu người kia chịu cúi xuống.

Đã bước đến mức này, Thẩm Ly nhận ra Sở Uyên vẫn không nói gì. Anh không có bất kỳ phản ứng nào như thể đang mặc kệ mọi hành động của Thẩm Ly.

Thẩm Ly vòng tay ôm lấy cổ Sở Uyên. Cậu cẩn thận kéo người đàn ông đó cúi xuống, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng. Động tác của cậu rất khẽ nhưng vì quá căng thẳng, môi vừa chạm vào đã vội tách ra.

Hôn xong, Thẩm Ly vẫn giữ nguyên cánh tay. Cậu nhớ rõ mình cần phải hoàn thành nhiệm vụ này.

“Sở tiên sinh.”

Thẩm Ly khẽ gọi. Giọng cậu nhỏ đến mức gần như chỉ đủ để nghe. Trong âm thanh ấy có chút gì đó như muốn trấn an, không chỉ dành cho Sở Uyên mà còn cho chính bản thân mình. Cậu cố gắng không để mình lùi bước.

Bởi vì Thẩm Ly dùng cánh tay kéo nhẹ cổ anh nên Sở Uyên bị ép phải cúi đầu. Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Hơi thở xung quanh phảng phất hương thơm nhè nhẹ của tin tức tố Omega, nó hòa lẫn với nhiệt độ cơ thể của người kia.

Cằm Thẩm Ly khẽ tựa lên vai Sở Uyên. Cậu nhón chân, cố gắng nhìn rõ cách bố trí phía sau thư phòng. Tốt nhất là cậu có thể tìm thấy thứ mình cần. Nhưng với chiều cao thua kém và cộng thêm tư thế này không dễ để quan sát. Chỉ cần Sở Uyên hơi thẳng người thì kế hoạch của Thẩm Ly sẽ thất bại. Và quả nhiên là Sở Uyên đã đứng thẳng lên.

Ánh mắt Thẩm Ly chỉ kịp lướt qua chiếc bàn trong thư phòng và giá sách dựa vào tường. Ánh sáng u ám từ bầu trời xám xuyên qua cửa sổ lớn không đủ để soi sáng căn phòng. Trong thư phòng không bật đèn nên mọi thứ chìm trong bóng tối. Điều này khiến cậu khó nhìn rõ tất cả đồ vật trong phòng.

Trong lòng Thẩm Ly vẫn tràn đầy sự lo lắng. Cậu cố gắng bình tĩnh, rồi từ từ rút tay khỏi cổ Sở Uyên. Cậu không biết rằng mình liệu có qua mặt được Sở Uyên hay không.

Khi tâm trí vẫn còn bất an, một bàn tay to lớn bất ngờ đặt lên sau gáy cậu. Sở Uyên cúi đầu, lần nữa kéo cậu vào một nụ hôn.

Có vẻ như hành động chủ động của Thẩm Ly vừa rồi đã khơi lên hứng thú nào đó. Tuy nhiên, đôi mắt lạnh lùng của Sở Uyên vẫn không hề dao động, nó chẳng để lộ chút cảm xúc nào cả.

Lần này, Thẩm Ly đã nhớ kỹ, theo bản năng lại vô thức vòng tay qua cổ Sở Uyên. Được đánh dấu tạm thời, máu của Omega hòa quyện với tin tức tố Alpha. Dù không có tình cảm thì ít nhất về mặt sinh lý, cơ thể của cậu vẫn tự động hình thành sự phụ thuộc vào Alpha.

Đối với phần lớn Omega vốn yếu ớt bẩm sinh, họ không thể cưỡng lại bản năng muốn đến gần người đã đánh dấu mình. Họ khao khát sự an ủi và sự bảo vệ.

Thân thể Thẩm Ly dần ngả vào Sở Uyên. Mùi tin tức tố Alpha mạnh mẽ lan tỏa khắp phòng. Dù thứ mùi này khiến cậu sợ hãi, làm cậu muốn tránh xa thế nhưng bản năng sinh lý lại thôi thúc cậu tiến lại gần hơn.

Eli.

Cái tên ấy không ngừng vang vọng trong tâm trí. Việc bị một Alpha khác hôn và đánh dấu khiến Thẩm Ly đau khổ. Cậu nhắm chặt mắt, cố gắng nuốt nỗi đau vào trong.

Nụ hôn đầu đời và lần đánh dấu tạm thời đầu tiên, Thẩm Ly chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua cùng một người khác ngoài Eli. Nhưng chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ thì cậu mới có thể ở bên người mình yêu.

Nụ hôn kéo dài quá mức khiến Thẩm Ly cảm thấy khó chịu làm cậu gần như không thể thở nổi. Trong lúc đó, cả cơ thể cậu hoàn toàn dựa dẫm vào Sở Uyên. Cánh tay rắn chắc của Sở Uyên vòng qua eo cậu, giữ cậu không bị ngã. Cũng giống như nụ hôn vừa rồi, hành động này chỉ đơn thuần để giữ ổn định chứ không có ý gì khác.

Khi hai người tách nhau ra, Thẩm Ly thở hổn hển để lấy lại bình tĩnh. Omega với làn da trắng mịn và vẻ ngoài xinh đẹp giờ đây đứng trước mặt Sở Uyên, cả người run rẩy và vẫn còn chưa hoàn hồn.

Thấy Sở Uyên với gương mặt trắng bệch vẫn vẻ bình tĩnh lạnh lùng, từ đầu đến cuối không hề bộc lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự giận dữ hay mất kiểm soát. Thẩm Ly cẩn thận ôm chặt cổ anh. Đây là một hành động rất gần gũi.

Sự hấp dẫn từ mùi tin tức tố làm Thẩm Ly không thể cưỡng lại việc thực hiện hành động này. Nhưng cũng nhờ lý do đó mà cậu có thể tiếp tục nhiệm vụ của mình. Không còn giống như trước, khi bị hôn làm choáng váng thì cậu chỉ biết bám lấy Sở Uyên mà không hề nghĩ ngợi được điều gì.

Cằm của Thẩm Ly khẽ tựa lên vai trái của Sở Uyên. Trong ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt cậu nhanh chóng quét qua phía sau căn phòng, cố tìm kiếm thứ mình cần. Nhưng cậu không tìm thấy bất cứ thứ gì giống với mục tiêu. Có lẽ đồ vật đó đã bị giấu kỹ ở đâu đó và cậu thì không biết cách nào để tìm ra nơi ẩn giấu.