Sau Khi Chạy Trốn Tôi Mang Thai Con Của Thủ Lĩnh

Chương 2

Giữa hai khu nhà là một hồ nước lớn với hình dáng không theo quy tắc nào, nó như một đường phân cách ngăn hai thế giới. Bên kia hồ, khu nhà chính là lãnh địa thuộc về Sở Uyên, nơi không ai ngoài anh có thể ở lại lâu dài được bởi vì người đàn ông ấy mang ý thức lãnh thổ vô cùng mạnh mẽ.

Thẩm Ly cầm ô bước nhanh từ trên cầu xuống. Càng đến gần cậu càng cảm thấy căng thẳng. Ngón tay trắng trẻo nắm chặt lấy cán ô. Những khớp tay thon dài, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ tạo nên một đôi tay đẹp đến lạ thường.

Gió mạnh làm hạt mưa tạt nghiêng khiến chiếc ô không đủ để che chắn. Cậu bước vào khi cả người ướt sũng nước mưa, trong lòng không khỏi hình thành lên sự bất an.

Tim cậu đập nhanh hơn bình thường. Phía sau cánh cửa, ánh sáng yếu ớt bao trùm cả không gian tựa như cậu vừa đặt chân vào một thế giới tối tăm và lạnh lẽo. Không có bất kỳ âm thanh nào ngoại trừ tiếng bước chân khẽ khàng vang lên trên nền đất tĩnh lặng.

Miếng dán ức chế dán sau cổ khiến cậu cảm thấy khó chịu. Thứ này không chỉ che giấu mùi pheromone mà còn tạm thời xóa bỏ mọi dấu vết mùi hương trên cơ thể cậu. Nếu chỉ dựa vào khứu giác bình thường thì dù có đi ngang qua Thẩm Ly cũng không ai nhận ra sự hiện diện của cậu.

Omega trưởng thành có khả năng tự chủ kiểm soát thu hồi pheromone không để người khác phát hiện. Nhưng Sở Uyên là một Alpha cao cấp, sức mạnh của anh vượt xa tưởng tượng. Khứu giác và khả năng cảm nhận pheromone của anh nhạy bén hơn bất kỳ Alpha nào khác.

Phòng khách ở tầng một được bố trí gần như giống hệt khu đại sảnh phía trước, chỉ khác là thảm trải sàn nơi đây được phủ hai lớp, dày dặn và êm ái hơn. Không rảnh quan tâm những chi tiết đó, Thẩm Ly để chiếc ô dựa vào tường cạnh cửa bởi vì ở đây không có giá để đồ.

Cậu khẽ bước đi và nhanh chóng lên cầu thang dẫn đến tầng hai. Dừng lại trước cửa thư phòng, hơi thở của cậu gấp gáp vì căng thẳng nhưng lại cố gắng nén xuống. Trong ánh sáng lờ mờ, cậu nhìn về phía phòng ngủ chính ở đầu hành lang.

Cánh cửa vẫn đóng chặt. Sở Uyên có lẽ chưa tỉnh dậy. Nếu tính thời gian, cậu chỉ cần đợi khoảng hai mươi phút nữa.

Thẩm Ly lấy từ túi áo một dụng cụ thon dài, chỉ khoảng năm centimet. Sau khi dò xét, cậu phát hiện đây chỉ là một cánh cửa gỗ bình thường, không có hệ thống phòng thủ hay cơ chế tấn công nào, thậm chí còn không khóa mà chỉ được khép lại.

Cậu ngẩn người lại nhưng ngay sau đó cũng chẳng mấy ngạc nhiên. Thẩm Ly từng xem một đoạn video ngắn, chỉ khoảng mười giây ghi lại cảnh Sở Uyên đối phó với thế lực phản kháng ở chợ đen. Hình ảnh tràn ngập sắc đỏ của máu, thi thể nằm la liệt dưới chân. Đứng giữa đống đổ nát ấy, chỉ có một người là Sở Uyên. Trong tay anh là một thanh đao dài, máu nhỏ giọt từ lưỡi đao xuống nền đất.

Đây là lãnh địa của Thủ Lĩnh cũng là nơi ở của Sở Uyên. Người có thể bước vào nơi này, ngoài quản gia Mạc cùng vài người giúp việc cố định và người máy quét dọn thì chỉ có một mình Thẩm Ly. Vì vậy, nơi đây hoàn toàn an toàn, việc không khóa cửa cũng nằm trong lẽ thường.

Thẩm Ly cất dụng cụ vào túi, lắng tai nghe nhưng không nhận ra bất kỳ âm thanh nào khác. Lòng bàn tay cậu đẫm mồ hôi vì căng thẳng.

Cậu chậm rãi vặn tay nắm cửa. Tiếng kẽo kẹt rất nhỏ vang lên nhưng trong không gian yên tĩnh này lại trở nên vô cùng rõ ràng.

Cửa hé ra một khe hở nhưng không hiểu sao Thẩm Ly bỗng dừng lại. Mồ hôi lạnh bất ngờ túa ra, ướt đẫm lưng áo. Đồng tử cậu khẽ run lên, cảm giác bất an kỳ lạ khiến cậu buông tay khỏi nắm cửa và từ từ quay người lại.

Phía sau cậu, một người đàn ông cao gầy với làn da trắng đến tái nhợt xuất hiện lặng lẽ mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Ngay cả mùi pheromone cũng không hề cảm nhận được. Mái tóc bạc được chải gọn gàng, để lộ vầng trán cao. Trông anh không giống một người vừa tỉnh giấc.

Thẩm Ly sợ đến mức nước mắt như sắp trào ra, cổ họng nghẹn ứ. Cậu ngước lên nhìn người trước mặt, để lộ chiếc cổ thanh mảnh và yết hầu tinh tế. Dáng người Omega bé nhỏ yếu đuối, mảnh mai và chỉ cần chút lực cũng có thể khiến cậu gãy vụn.

Đôi mắt xanh băng của Sở Uyên càng thêm lạnh lẽo và tàn nhẫn khóa chặt trên người Thẩm Ly.

“Sở... Sở tiên sinh.”

Tiếng nói nhỏ nhẹ cất lên thế nhưng vì quá sợ hãi, nước mắt cứ thế rơi xuống, Thẩm Ly hoàn toàn không nhận ra mình đang khóc. Ánh mắt cậu dừng lại nơi đôi mắt sắc bén dị thường, chúng hoàn toàn không hòa hợp với vẻ ngoài tuấn mỹ của người đàn ông trước mặt.

Khi luồng pheromone vô hình nhưng mạnh mẽ của Alpha bất ngờ ập tới, Thẩm Ly phản ứng theo bản năng mà trước đây chưa từng có. Cậu vội xé bỏ miếng dán ức chế ở sau gáy.

Hương thơm nhẹ nhàng mà ngọt ngào từ cơ thể cậu lan tỏa trong không khí đầy dịu dàng và yếu đuối. Nó hòa quyện với pheromone của Sở Uyên như thể cố gắng trấn an anh một cách vụng về nhưng đầy nỗ lực.

Pheromone như một kẻ xâm lăng không mời mà đến, yếu ớt đến mức khiến người khác khinh thường nhưng nó vẫn quấn quýt quanh cơ thể Thẩm Ly khiến cậu run rẩy, phát ra một mùi thơm ngọt dịu nhẹ mà không thể tránh được, nó cứ thế bao quanh trong không khí, hòa vào từng nhịp thở.

Pheromone trấn an ấy làm dịu đi cơn cuồng bạo trong Sở Uyên nhưng chỉ trong chốc lát, sự tàn bạo trong ánh mắt của anh lại dần chuyển thành một loại xâm chiếm khác, mạnh mẽ hơn, mơ hồ và đầy nguy hiểm.

Anh không chút do dự mà mạnh mẽ đẩy Thẩm Ly vào trong thư phòng. Cánh cửa thư phòng đóng sầm lại với một tiếng “Phanh”. Trong không gian chỉ còn lại Thẩm Ly đứng tựa vào cửa, cơ thể nhỏ nhắn gầy yếu của cậu như một vật chắn trước mặt người đàn ông.

Ngay sau đó, môi Sở Uyên chiếm lấy môi Thẩm Ly. Cảm giác nóng bỏng từ hơi thở của anh làm Thẩm Ly theo bản năng nhắm mắt lại, đôi mi vẫn không ngừng run rẩy. Lưỡi và môi giao hòa, nụ hôn thô bạo và dồn dập không hề có chút kỹ xảo nào thế nhưng chính sự cuồng nhiệt ấy lại khiến khuôn mặt Thẩm Ly đỏ bừng, tai cậu cũng nóng lên.

Mùi pheromone ngọt ngào của Omega càng thêm mạnh mẽ, nó như một liều thuốc trấn an, dễ dàng xoa dịu cơn giận của Alpha. Nhưng đồng thời, nó lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng xâm chiếm của Sở Uyên, làm anh càng thêm cuồng loạn.

Khi hai người cuối cùng tách ra thì Thẩm Ly mới dám mở mắt. Trước mắt Thẩm Ly, gương mặt nam nhân tái nhợt với đôi môi mỏng đỏ thắm nổi bật trên làn da lạnh lẽo, đôi mắt vốn mang màu xanh băng của thú hoang giờ đây đã trở lại màu đen của con người.

Cuối cùng, mọi thứ đã trở lại bình thường.

Thẩm Ly âm thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nhận ra mình vẫn đang treo lơ lửng trên người Sở Uyên và ôm chặt cổ anh, đôi chân quấn quanh eo anh. Điều này làm cậu bất giác buông lỏng cánh tay.

Tim cậu lo lắng không thôi, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Thẩm Ly rất nhẹ nhàng động đậy, cố gắng muốn từ người Sở Uyên rời xuống. Nhưng một bàn tay to vẫn giữ chặt eo cậu và độ ấm từ bàn tay ấy bất ngờ tăng lên, xuyên qua lớp quần áo khiến Thẩm Ly cảm nhận được rõ ràng làm cậu sợ hãi đến mức mắt mở to, không thể thoát ra như ý muốn.

“Sở tiên sinh…”

Dù có rất nhiều điều muốn nói thế nhưng khi lời vừa ra đến miệng, Thẩm Ly chỉ có thể thốt lên ba chữ yếu ớt. Giọng nói run rẩy, trong đó rõ ràng là nỗi sợ hãi không thể che giấu.

Sở Uyên liếc mắt nhìn Thẩm Ly, đôi mắt anh tối lại, không hề có chút cảm xúc nào. Anh buông lỏng tay khiến Thẩm Ly có thể rời khỏi người mình. Nhưng mà ngay sau đó, giọng nói trầm thấp hơi khàn lại đầy mệnh lệnh vang lên: “Quay người lại.”

Thẩm Ly không dám phản kháng. Cậu biết rõ mình phải làm gì, vì thế cúi đầu, từ từ lộ ra phía sau cổ như một động tác đã quen thuộc, nhường cho Sở Uyên có thể thuận tiện hành động.

Mục đích của cậu là muốn làm sao để chuyển hướng sự chú ý của Sở Uyên, tránh việc anh truy vấn vì sao lại xông vào thư phòng.

Trong lòng Thẩm Ly đầy lo lắng. Cậu sẵn sàng chấp nhận bị đánh dấu tạm thời nhưng tuyệt đối không muốn để bí mật bị lộ ra. Nếu sự thật bị phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Cổ của cậu có làn da mịn màng không hề có dấu vết nào, hoàn toàn bình thường, không có gì khác biệt với người khác. Dấu vết tối qua đã hoàn toàn biến mất mà không để lại chút dấu hiệu nào.

Tuy nhiên, mùi pheromone nhẹ nhàng tỏa ra từ sau cổ, hòa lẫn vào không khí. Khi Omega thả lỏng, pheromone sẽ càng thêm ngọt ngào, quyến rũ, không thể không hấp dẫn sự chú ý của Alpha.

Một bàn tay to lớn lướt qua sau cổ Thẩm Ly, vuốt ve một cách nhẹ nhàng như đang khám phá thứ gì đó bí ẩn. Thẩm Ly không hiểu tại sao lại có cảm giác muốn tránh nhưng cậu vẫn cố gắng kiềm chế và phối hợp thả lỏng cơ thể đến mức tối đa.

Sau cổ cậu liền cảm thấy một cảm giác ẩm ướt, một hơi thở nóng rực vươn tới, đồng thời những chiếc răng nanh nhẹ nhàng thử thăm dò như đang tìm vị trí tuyến pheromone chỉ chờ đợi cơ hội cắn xuống.

Cảm giác đó giống như một nỗi sợ hãi mơ hồ, không biết khi nào sẽ bị cắn một nhát khiến Thẩm Ly càng thêm căng thẳng.

Bao quanh là pheromone bá đạo của Sở Uyên, giống như một con thuyền nhỏ đang trôi giữa đại dương sóng lớn. Không có bất kỳ cơ hội phản kháng, Thẩm Ly chỉ có thể để mình bị cuốn theo từng đợt sóng vỗ và chìm nổi vô định.