Bầu trời âm u, nhiệt độ giảm xuống thấp hơn thường ngày. Ánh sáng nhạt nhòa và áp suất không khí dường như tăng cao. Những cơn gió thổi qua hồ nhân tạo lớn ở giữa khuôn viên biệt thự của Thủ Lĩnh mang theo hơi nước lạnh lẽo và ẩm ướt, tạo cảm giác u ám và nặng nề.
Cơn mưa phùn rả tích luôn khiến người ta cảm thấy nặng nề và áp lực hơn bình thường.
Thẩm Ly đứng trong sân giữa khuôn viên biệt thự, đôi mắt ngước nhìn bầu trời đang trở nên xáo động. Buổi sáng từ năm sáu giờ, trên bầu trời Chủ Tinh đủ mọi loại phi thuyền và tàu không gian bay lượn.
Những chiếc phi cơ nhỏ chỉ chở một người và tàu không gian tư nhân kích thước lớn dường như hoàn toàn đối lập như thể kiến đứng cạnh voi.
Pháo đài khủng lồ màu xám vô cùng kiên cố đã đi vào hoạt động từ ngày hôm qua chỉ để chờ đến tối nay đón khách mời đến dự yến tiệc.
Mưa phùn bắt đầu rơi đều đều, từng hạt nước bị gió tạt chéo và bám lên quần áo khiến Thẩm Ly nhanh chóng quay người trở về toà nhà lớn ở sân trước để tránh bị ướt sũng thêm nữa.
Tầng một của tòa nhà là một phòng khách rộng rãi, thoáng đãng với diện tích rất lớn. Trần nhà cao hơn mười mét tạo cảm giác bao la, đầy vẻ tự do thoải mái.
Phòng khách được chia thành hai khu vực hoàn toàn khác biệt. Phía bên phải được bày trí các bộ sofa và bàn trà lớn cùng các nội thất trang trí tinh tế. Thế nhưng, trong không gian rộng lớn này, những món đồ ấy như bị thu nhỏ lại chẳng khác nào là đồ chơi của trẻ con. Mà bên trái chỉ là một khu vực được trải thảm dày, mềm mại nhưng lại không có thêm đồ vật nào khác khiến nó tạo cảm giác có chút trống trải.
“Quản gia Mạc.”
Mới vừa vào phòng khách tầng một, Thẩm Ly đã thấy quản gia Mạc đi ra từ phòng bếp. Cậu không kìm được sự lúng túng và dè dặt của mình.
“Thẩm tiên sinh.”
Quản gia Mạc khẽ cúi người nhưng vẫn giữ phong thái lịch sự thường thấy. Nhìn vẻ mặt của Thẩm Ly, ông có thể đoán ra cậu muốn hỏi điều gì nên chỉ im lặng chờ đợi.
“Thủ Lĩnh vẫn chưa dậy sao ạ?”
Giọng nói của Thẩm Ly không lớn nhưng ánh mắt cậu nhìn người quản gia trước mặt lại có chút lúng túng và lo lắng không rõ lý do.
Quản gia Mạc nở một nụ cười ôn hòa đáp: “Vẫn chưa, khu nhà chính chưa có thông báo gì. Thủ Lĩnh đại nhân còn chưa tỉnh dậy, có lẽ ngài ấy sẽ dậy trong khoản nửa giờ hoặc tầm bốn mươi phút nữa.”
Nghe câu trả lời nhưng Thẩm Ly vẫn không thể thả lỏng được tâm trạng lo lắng của mình: “Cảm ơn quản gia Mạc, tôi biết rồi.”
Dù nói lời cảm ơn thế nhưng Thẩm Ly không vội rời đi. Cậu đứng sững ở đó, nét mặt có phần xuất thần như đang chìm vào suy nghĩ nào đó.
Thấy vậy, quản gia Mạc nhẹ giọng nhắc: “Nếu Thẩm tiên sinh có điều gì muốn nói thì có thể chờ khoảng bốn mươi phút nữa có thể đến khu nhà chính gặp Thủ Lĩnh đại nhân.”
Ông tạm dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Thủ Lĩnh đại nhân hôm nay tâm trạng có lẽ sẽ không tệ.”
Vừa nói xong liền thấy khuôn mặt Omega nhỏ trước mắt thoáng đỏ ửng, ánh mắt trốn tránh như một phản xạ, sự lúng túng hiện rõ trên người cậu.
Quản gia không biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào khác thường, vẫn giữ nụ cười ôn hòa trước sau như một. Nhận thấy Thẩm Ly có vẻ không thoải mái, ông khéo léo viện cớ phải chuẩn bị cho yến tiệc liền rời đi.
Khi trong phòng khách chỉ còn lại một mình Thẩm Ly. Sự tĩnh mịch của nơi đây càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, ngoài tiếng mưa rơi và gió rít bên ngoài cửa thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác. Cũng không chỉ mỗi nơi này mà là toàn bộ biệt thự của Thủ Lĩnh đều rất ít có tiềng ồn, không gian luôn giữ sự yên tĩnh.
Sau một tháng ở đây, Thẩm Ly đã có phần quen dần với sự yên tĩnh mà những người giúp việc tạo ra bởi họ luôn cúi đầu và lặng lẽ làm việc. Ngay cả bản thân cậu, mỗi khi đối diện với người đàn ông cao lớn với khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm nghị và lạnh lùng đó cũng không tự chủ mà trở nên thận trọng và nhẹ nhàng hơn.
Thế nhưng một tháng trôi qua, cậu vẫn chưa làm được gì cả.
Ký ức từ đêm hôm trước lại ùa về.
Cảm giác đau nhói khi tuyến thể trên cổ bị cắn xé vẫn in sâu vào trí nhớ. Khi hồi tưởng lại hơi thở nóng bỏng và tiếng thở dốc khàn khàn của Alpha trưởng thành ấy lại vang vọng trong tâm trí khiến sắc mặt Thẩm Ly phút chốc trắng bệch.
Tuyến thể phải chịu đựng luồng tin tức tố bá đạo mạnh mẽ của Alpha rót vào. Cho tới bây hương thơm cuồng dã ấy vẫn bao quanh trên người cậu như một dấu ấn không thể phai nhòa đến nỗi chính bản thân Thẩm Ly cũng cảm nhận được điều đó.
Đây là một dấu hiệu rõ ràng, nếu tiếp tục trì hoãn thêm nữa thì…
Thẩm Ly biết rõ rằng khi làm một Omega được gửi đến làm lễ vật cho Lĩnh Chủ vùng Caster này thì việc cậu còn nguyên vẹn đến giờ phút này là nhờ sự kiềm chế bản thân của Sở Uyên.
Tối qua, người giúp việc đã đưa cậu đến khu nhà chính và mặc dù chưa xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn nhưng dấu hiệu đánh dấu tạm thời cũng đủ nói lên rằng cậu đã bị theo dõi như con mồi.
Sở Uyên khác biệt hoàn toàn so với những Alpha khác. Anh giống một mãnh thú, sự hiện diện của anh luôn khiến người ta có cảm giác bị săn lùng.
Cảm giác bất an trào dâng, Thẩm Ly cầm lấy chiếc ô trên giá và bước nhanh ra khỏi tòa nhà hướng về khu nhà chính.