Bạn Gái Cũ Làm Thư Ký

Chương 24

Chương 24

Bạn gái cũ làm Thư Ký – CHAP 23

– Alo!

– Anh, xuống đi, phòng em nó xuống hết rồi nè. – Tên Khải nói nhanh mà giọng thì trong tầng hầm.

– Ủa mới 4h thôi mà, á à, chú mày cho phòng về sớm à? – Phòng Marketing giờ là tên Khải chủ xị do ông Thông trưởng phòng được công ty đưa qua Sing học nửa năm, chậc, đúng là “Chủ vắng nhà, gà vọc niêu tôm” mà..

– Thì có việc gì nữa đâu, anh xuống nhanh đi.

– Ừ, được rồi.

Thu xếp lại toàn bộ giấy tờ mà sáng giờ bày bừa xong, tôi nhìn qua Trúc, em ấy vẫn đang dán mắt vào màn hình máy tính.

– À anh về sớm một chút nhé. – Tôi tằng hắng khi đi qua bàn ẻm.

– Dạ anh.

– Ừm.

– Anh đi chơi vui!

Đù, vừa mở cái cửa ra là nghe em ấy nói với theo làm tôi hơi khựng lại, thế quái nào lại biết đang định đi chơi nhỉ?

Xuống dưới tầng hầm thì bắt gặp ngay tên Khải đang đứng vờn trước xe tôi.

– Anh cho em đi ké, hê, mấy nhỏ phòng em không có xe nên em cho tụi nó mượn để chở nhau.

– Ờ, cũng được.

Tuy lúc đó thấy lời thằng này kì rồi nhưng nhìn mặt nó tỉnh quá, với lại tôi cũng sợ bọn trong phòng đợi nữa. Lên xe rồi đi theo cái bọn này tới một quán khá rộng ở Quận 10.

Mọi chuyện vẫn diễn ra rất bình thường.

Nói chung đi với cái bọn này được cái xả stress cực tốt, giống như mấy đứa bạn của tôi thời cấp 2, tụi nó tuy không giở vụ chửi thề ra nhưng bới móc, đá đểu nhau trong từng câu nói. Mấy lần có tôi thì hình như cũng giảm bớt nhưng ăn vào trong máu mà có thời cơ nữa thì dễ gì không bộc lộ thú tánh cho được.

– À anh, cho em mượn cái chìa khóa, nãy em bỏ quên cái mắt kính trong xe anh rồi.

– Ừ.

Đưa cho tên Khải cái chùm chìa khóa tôi cũng éo quan tâm nó làm gì, bận nghe thằng Bảo kể chuyện hài của nó với con gấu, thực sự là éo nhịn cười nổi, đang kể mà có mấy thằng nó sặc bia đổ đầy bàn luôn là tới cỡ nào rồi.

Ngồi hết đứa này đến đứa kia thay nhau mà kể, cứ như tụi nó cả một bụng chuyện mà hôm nay mới được xổ ra vậy. Mà cái tụi này đúng là dân Marketing, kể cực cuốn hút, đôi khi tôi ngồi thở dài, không biết tới cái đời kiếp nào bọn phòng tôi tụi nó hé mồm ra nữa. Cứ như mấy cái bóng lầm lũi, dạo trước tôi cũng có mời cả phòng đi ăn mấy lần. Có lần cũng ra đông đủ hết mà kiểu đứa nào cũng im im, không hó hé mệ gì, có nói cũng theo kiểu “bầy đàn 2 người”. Phát nản.

Ngồi lát thì cũng ăn uống no say, tụi này nó tính đi tăng 2 mà có nhiều gái tự nhiên muốn về, đứa thì bận con, đứa bận bồ, đứa bận lấy đồ gì đó. Nên thôi, về vậy, tự nhiên tôi nghĩ nếu đi tăng 2 chắc tôi cũng lượn theo với mấy đứa này luôn.

– Đưa chìa khóa xe anh.

– À em quên.

– Rồi giờ sao? Xe chú đâu? – Tôi ngó quanh quất.

– Ơ, em quên mất tiêu luôn.

Tên Khải cũng ngó quanh rồi nó móc điện thoại ra nói gì đó, tôi cũng đứng mà hóng gió luôn. Nhưng nó với tôi đứng cách xe tôi nên chẳng nghe nó nói rõ lắm, loáng thoáng là hỏi xe đâu, rồi giờ sao gì đó.

– Anh, nó quên lái xe em về nhà rồi – Tên Khải làm mặt thảm. – Mà không sao, nhà nó gần nhà anh nên anh cứ chở em về nhà anh đi, rồi nó qua đưa xe cho anh.

– Ủa? Ai mà gần nhà anh?

– Bé Ngân ấy, nó nói nó ở căn hộ cách nhà anh 100m thôi.

– À à, rồi biết rồi. Giờ anh mới biết.

Và thế là tôi cùng thằng anh em kết nghĩa đi về nhà, trên đường thì thấy nó cầm điện thoại nhắn tin gì đó thì cũng có một ý nghĩ lóe lên. Nếu đoán không nhầm thì thằng này có âm mưa, mà cái âm mưa này cũng khá là lớn đấy.

Nó biết ngày sinh nhật của tôi, nó có nhắn tin chúc mà.

Nó có mối quan hệ khá thân với Trúc? Chuẩn.

Và nó cực thân thiết với lão Long nên chuyện “đá” lão đi đâu đó là chuyện rất có khả năng.

Nhìn cái mặt hí hửng của nó mà tôi chợt nhếch miệng cười… có tính toán, giỏi. Nhưng chẳng lẽ Trúc chờ tôi ở nhà à? Có gì mà gọi là bất ngờ đâu, Trúc biết nhà tôi thì muốn đến lúc nào chả được. Kiểu này là…

Đang suy nghĩ dỡ dang thì tôi cũng phát hiện ra là xe tôi đang trên con dốc gần tới nhà, từ đằng xa thì…

– Ủa?

– Ủa? Sao nhà anh nhiều xe quá vậy? Cửa mở tan quát luôn.

– ……………

– Hay là có vụ gì? Sáng đi có để bếp gas hay cháy nổ gì không anh?

Nhìn qua cái bản mặt trời đánh của tên Khải, tôi gật gật đầu. Đúng là thằng này diễn vô cùng đạt, nhìn nó thản thốt bất ngờ kìa. Nghĩ sao mà nhìn trong sân xe cộ dựng ngay ngắn thế mà nó kêu nổ bình gas. Đậu xanh.

– Bớt diễn đê.

Tôi cười cười rồi cũng cho xe ngừng trước cổng. Ở trong nhà cũng có vài người bước ra và giờ tới tôi thản thốt…

Tụi phòng tôi? Bé Thương tên Hưng kìa??

– A anh về rồi, haha, tội thằng Khải quá. – Vừa bước ra cửa xe là nó lại tay bắt mặt mừng như tôi là thủ tướng mới qua thăm nước nó.

– Tụi bây còn tính bày trò gì không? Nói anh nghe hết đi – Tôi cười, tụi nó cũng cười rồi kéo tôi vào trong. Nhìn mặt tên Khải tôi đã hứa với lòng là mai sẽ lên tẩn nó một trận vì cái tội dám xạo sự là 1, dám lấy cái remote cửa cổng, lấy luôn cái chìa khóa nhà. Mà trời cũng giúp bọn này, do chùm chìa khóa của tôi có rất nhiều chìa lẫn móc khóa. Giỏi.

Lo nghĩ nghĩ thì bị đẩy vào nhà cha nó rồi, mà… trời ơi, cái nhà trắng tinh của tôi từ trên xuống dưới mà giờ toàn là hình con mèo máy, bong bóng treo lủng lẳng, cái phòng tôi tất cả 12 mạng tính luôn tôi với Trúc, giờ thì tụi nó tề tựu cả. Trời ơi cái bọn này…

Nhưng hôm nay thật sự bất ngờ đến không tin vào mắt mình, tụi trong phòng tôi lại có thể vui vẻ với nhau đến thế ư? Tiếng cười nói râm rang khắp nhà, ngay cả anh Thắng hằng ngày ít nói nhất phòng giờ cũng đang trò chuyện vui vẻ với lão Long, thấy tôi vào còn lại cười hề hề bắt tay tôi nữa.

– Tụi em tính tạo cho chú bất ngờ, hà hà, anh cũng muốn tới cho vui, tụi nó nói riết.

Nếu tôi là thằng mau nước mắt, chắc không kiềm lòng được trước cảnh này đâu. Thật sự… rất rất là vui.

Lúc tôi về cũng đã làm đồ ăn xong hết rồi, mọi người hồ hởi mà dọn ra, nào là dĩa tô, chén bát đũa muỗng các loại. Trời, chỉ có 2h mà cái nhà tôi nó thành thế này sao trời??

– Em phải công nhận là nhà của sếp gọn gàng ghê luôn . – Bé Thương vừa bưng chén ra vừa gật gù.

– Chị cũng thấy vậy, nhà đàn ông gì mà tông trắng đẹp quá trời quá đất hà. – Em Ngọc cũng cười tươi, em này thường ngày thấy ít nói thế mà giờ…

– Thì nhà của sếp mà, so sánh sao được mấy em, ha sếp ha – Lần này là thằng Hưng giở cái cười đểu của nó ra.

– Thôi thôi, đừng có khen nữa, sếp tụi bây sắp bung lỗ mũi ra rồi kìa – Lão Long chen vào được câu, hóa ra lão cũng ham hố tham gia vào cái công cuộc “Giương Đông kích Tây” này.

Cười với bọn nó xong thì ánh mắt tôi chợt dừng lại, nhìn những sợi tóc mai dính hết vào 2 bên má đang đỏ ửng chắc vì chịu nóng từ bếp gas, đôi tay em nhỏ bé của em linh hoạt múc đồ ăn ra những cái dĩa đang được sắp xếp trên dãy bếp. Tôi chợt nín thở một chút rồi thở dài ra, nhớ lại lúc xưa mỗi lần Trúc làm cơm thì lúc nào tôi cũng giở thói dê ra mà cứ lại ôm ấp em miết. Mùi tóc, hương vị ấy vẫn còn như xưa không em?

Có lẽ hôm nay phải được ghi vào sử sách, ghi vào lịch sử của phòng Kinh doanh chúng tôi. Nhìn mọi người cười nói vui vẻ cởi mở với nhau sao mà tôi thấy như trút bớt một gánh nặng cực lớn. Hoá ra cũng có ngày này sao? À không, phải nói là giây phút này vì cách lúc diễn ra hơn một tiếng, tôi còn thở dài mà nghĩ về cái phòng lạnh lẽo này mà.

Ăn uống no nê cho đã, riêng tôi ăn khá nhiều mặc dù khi nãy ăn cũng nhiều, thì tên Hưng ra xe lấy cây đàn Guitar của nó vào. Vừa thấy cây đàn là tụi con gái hồ hởi yêu cầu đàn bài này bài kia tùm lum. Tôi cũng chỉ cười rồi ngồi nghe, nhớ hồi xưa cũng tính theo học ông anh trong dãy trọ để đàn cho Trúc nghe nhưng đợt đó việc học của tôi tùm lum, làm đồ án quá nhiều nên tính từ từ. Xong rồi từ giã luôn.

Ngồi nghe một hồi thì tự dưng nhìn lại thấy Trúc biến đâu mất, mắt đảo qua đảo lại mấy lần thì cũng đinh ninh là chắc em trong toilet gì đó nên ngồi nghe tiếp. Được tầm 2 3 phút sau thì thấy tên Hưng hát hết bài liền để cây đàn qua một bên rồi nhìn đằng sau tôi cười cười. Quay lại thì…