Chương 23
Bạn gái cũ làm Thư Ký – CHAP 22
Tối qua tôi nằm thao thức luôn, buồn buồn lại bấm bài “Thao thức vì em” của Bằng Kiều nằm nghe xong 4h ngủ, 6h dậy và bò lên công ty ngồi thần ở đó. Ngồi im ở ghế của mình, tôi nhìn qua bàn của Trúc rồi nhìn qua cái ghế mà em hay ngồi rồi quá khứ dần quay lại…– Em giờ có thể biết anh nghĩ gì rồi đó.
– Ý là hiểu anh á?
– Không, chỉ một phần thôi. Nhưng có thể tự tin biết cảm giác của anh.
– Nói nghe chơi nào.
– Em tin chắc rằng… – Em đưa ánh mắt tinh nghịch nhìn tôi.
– Sao?
– Trong mắt anh giờ chỉ có mỗi mình em thôi.
– Ô, tự tin vậy sao? – Tôi vừa phì cười vừa xoa đầu Trúc.
– Cơ bản là giờ anh không để ai vào mắt ngoài em.
Trúc nói với cái vẻ cực tự tin, mà thực tế là vậy. Tôi không phủ nhận tôi đa tình, nhưng tuyệt không lăng nhăng. (Truyện bạn đang đọc được đăng tải miễn phí tại wapsite Haythe.US – Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ) Xưa nay đã có nhiều người con gái bước qua cuộc đời, và tôi luôn khẳng định được một điều, trong thời gian tôi nói thích họ, tôi chưa bao giờ để ý đến bất cứ ai khác. Dù những người xung quanh lúc đó có ưu tú đến cỡ nào.
Rồi có một hôm em hỏi tôi thế này.
– Anh có bao giờ nghĩ là sẽ phải lựa chọn giữa gia đình và em không?
– Sao em lại hỏi vậy?
– Thì người trước của em chọn gia đình ảnh, trả lời em đi!!
– Anh sẽ không chọn gì cả, gia đình với em là 2 điều mà anh muốn giữ bên mình nhất, anh không thể từ bỏ bất cứ ai.
– Nhưng nếu anh buộc phải lựa chọn?
– Không lấy được em, đời anh coi như xong rồi. Nếu mẹ không chấp nhận, em hãy cứ sống ở đâu đó mà anh biết nhé.
– …………….
– Một ngày nào đó anh sẽ đến đón em quay về, nếu em chưa thể mở lòng với ai khác, thì hãy về với anh, nhé!
– Ừa.
– Anh xin lỗi, mẹ anh đã khổ lắm rồi, mọi đau khổ trên đời này mẹ anh đã từng nếm trải, anh không thể vì tình cảm cá nhân của anh mà bỏ mẹ được. Chỉ là nếu mẹ không chấp nhận em, anh sẽ tự bóp nát tim mình và sẽ sống đơn độc như vậy, suốt đời.
Lúc đó tôi còn nhớ rõ cảm giác của mình. Tôi thừa biết việc lựa chọn đó sớm muộn gì cũng phải đến chứ không phải đến lúc Trúc gợi đến chuyện này. Tôi không sợ đối mặt với điều ấy, cái mà tôi sợ là Trúc sẽ chọn dùm tôi, với cá tính của cô ấy thì chắc chắn sẽ làm thế.
Và em rất công phu, thực hiện chuyện đó vô cùng tỉ mỉ.
Tôi có thể nhìn thấu cả rồi.
Nhưng cũng như ý kiến của các bác, tôi thật sự bối rối trong chuyện này. Em đã quay lại, nhưng ý muốn của em thì tôi chưa nắm được.
Đang suy nghĩ miên man thì có tiếng mở cửa làm tôi giật mình, quay ghế lại thì thấy tên Khải đang hí hửng mò vô.
– Gì chú?
– Chiều nay đi với phòng em nhá.
– Làm gì? Thôi, bar bét gì chứ, dẹp đi.
– Không đi bar, đi ăn thôi, hề hề.
– Nay hiền vậy? Phòng chú mà đời nào đi ăn bình thường?
– Thì hẹn nhau đi thôi mà… Anh đi nhá.
– À mà anh phải chở lão Long về nhà, haha, cái xe lão đã ra đi rồi.
– Kệ lão chứ, đi taxi về, à mà rủ lão đi luôn cũng được.
– Chú hỏi ý kiến của lão đi, chiều nay đi cũng được, nhưng đi bar thì đừng có mà khóa chân anh như lần trước.
– Biết rồi mà, tụi nó cũng hơi quá, haha..
Lúc Khải mở cửa thì cũng vừa gặp Trúc, tôi chỉ kịp nhìn lên rồi cúi xuống liền. Vãi, sao mà giống thằng bảo vệ nhìn bà Tổng thế nhỉ???
– À anh, hôm qua em đã sắp xếp lại lịch cho anh hết rồi, em cũng gọi mấy công ty liên doanh rồi.
Trúc đến bàn tôi để tập tài liệu nên tôi buộc phải nhìn lên rồi cười với em một cái, méo biết mặt tôi lúc đó ra sao mà ẻm chợt cong môi rồi thở nhẹ một cái, mang ý cười.
Tôi phải làm gì tiếp theo nhỉ?
Cả sáng coi như nhìn vào giấy tờ nhưng mắt thì cứ dán vô cái bàn thư ký, tâm thì không thể thoát khỏi suy nghĩ về cái người cùng hít thở bầu không khí trong cái phòng này. Cứ lâu lâu ngẩng đầu lên rồi thở dài cúi xuống, cứ vầy riết có ngày tôi thở ngắn rồi đi tong luôn mất.
Đang như thằng du kích đang quan sát địch thì lại nghe tiếng tin nhắn từ điện thoại.
“Chiều nay ông Long có hẹn với khách rồi nên anh khỏi lo, 4h30 ra rồi đi luôn nhá anh” – Là tên Khải, vậy cũng được.
Ngồi tiếp 10p nữa thì có tiếng mở cửa, nhìn lên thì…
– Anh cho em mượn thư ký của anh tí nhá.
Lại là Khải, nói xong nó nhìn qua bàn Trúc mà nở một nụ cười cực kì thân thiện như 2 người họ thân nhau mấy chục kiếp rồi ấy.
Mà thằng này nay nó bày trò gì vậy?
Ngồi nghĩ nghĩ gì đó thì tôi cũng phải chú tâm làm việc, cứ cái kiểu lơ mơ vầy riết chắc tôi bị đuổi việc mất.
Không biết qua bao thời gian mà đang cúi xuống ngăn bàn tìm cuốn sách luật thì nghe tiếng gõ bàn.
– Anh có tính đi ăn không?
– Hả? Ủa mấy giờ rồi?
– 11h30 rồi, em mua cho anh luôn nha.
– Ừm, mà….
– Dạ?
– Trừ cơm gà.
– Dạ, em biết rồi.