Chương 25
Bạn gái cũ làm Thư Ký – CHAP 24
HAPPY BIRTHDAY TO YOUHAPPY BIRTHDAY TO YOU
HAPPY BIRTHDAY, HAPPY BIRTHDAY
HAPPY BIRTHDAY TO YOU!!!
Cả nhà vang lên bài hát cùng với tiếng vỗ tay nhưng trong mắt tôi chỉ nhìn thấy duy nhất một người. Em ấy từ từ tiếng lại gần tôi, trước cái bánh kem với 2 cây nến bằng số, nở một nụ cười mà tôi thề là chắc chắn tôi sẽ nhớ mãi phút giây này. Nó thật đẹp, đến mức tôi nghĩ mình có lẽ là người hạnh phúc nhất rồi.
Từ từ cầm cái bánh kem lại gần tôi cho đến khi bài hát kết thúc, em ngồi xuống đối diện vào nhìn tôi không chớp mắt. Theo phản xạ tự nhiên tôi cũng đưa tay lên rồi đón lấy cái bánh nhưng ngay sau khi đưa tôi, em chợt tránh đi ánh nhìn của tôi mà về lại chỗ ngồi khi nãy. Tự dưng tôi hơi bất ngờ nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh mà để cái bánh kem vào vòng người đang ngồi.
– Ước đi sếp!
– Bậy, sếp lớn rồi, thổi thôi sếp.
– Thổi đê thổi đê.
Sau khi thổi xong thì là tiếng vỗ tay vang dội khắp nhà rồi tên Hưng lại lấy cây đàn của nó ra mà thoả mãn yêu cầu của các em gái. Anh Thắng cũng cao hứng mà đàn một bài, tôi nghe là biết ngay bài Sông Quê, ba tôi cực cuồng bài này mà.
Ngồi ca múa hát đến 9h thì hình như “hết pin”, ai nấy cũng nụ cười tươi rói trên môi rồi chào tôi ra về. Anh Thắng về đầu vì sợ vợ giận, tiếp theo là lão Long cùng tên Khải, thật ra nó nói đúng, theo sắp xếp của nó thì em Ngân do gần nhà tôi nên chạy xe luôn về xong thằng này hú mới tới nhà tôi đưa xe. Rồi dần dần mấy gái cũng về sau khi dọn xong bãi chiến trường. Tôi thì luôn miệng cứ bảo về đi để tôi dọn, cùng lắm mất buổi thôi mà éo ai nghe. Cho đến người gần cuối là em Thương cũng cố ở lại lau cái nhà mới chịu về thì tôi im luôn, muốn làm gì làm.
– Em về nha sếp.
– Ừ, lần sau không được lừa anh nữa đó.
– Hihi, chuyện này là do anh Khải với Trúc làm đạo diễn mà, tụi em chỉ nghe theo thôi à.
– Ừ, kế hoạch rất chu toàn. Mà.. em về khuya vầy được không đó?
– Không sao sếp, nhà em cũng gần công ty thôi.
– Ừ, rồi.
– Chào sếp em về.
– Ừ!
Chờ cho Thương nổ máy xong thì tôi nhìn qua cái xe tay ga còn dựng trong nhà tôi.
Đây là giây phút khó khăn nhất của thằng đàn ông đây. Có nên… ha ha!!
Bước vào trong nhà thì thấy Trúc đang đứng lau dãy bếp, em ấy lau kiểu gì mà cái bếp tôi nó sáng chói loá luôn. Tôi im lặng bước lại gần để em không nhận ra nhưng còn chừng 2 bước nữa thì em chợt quay lại.
– Anh nghỉ đi, em lau xong rồi về.
– Em lau đến lúc cái bếp của anh không còn hạt bụi nào luôn hả?
– Đâu có! Em chỉ muốn trả lại như lúc ban đầu thôi.
Tự dưng câu nói không biết vô tình hay hữu ý nhưng nó lại như đâm thẳng vào tim tôi.
Ngày xưa khi chia tay nhau, em cũng nói câu đó.
“Hãy trả lại mọi thứ như lúc ban đầu, coi tôi là cơn gió chỉ thoáng qua đời anh thôi”.
Em không biết câu nói đó của em khiến người nghe đau lòng tới cỡ nào đâu Trúc à.
Im lặng đứng sau em, nhìn em lau kỹ từng ngóc ngách, tôi chỉ muốn nhìn thôi, bàn tay như vạn con kiến bò ngang, nó như thúc đẩy tôi hãy ôm em vào lòng như thuở nào nhưng tôi còn biết bao chuyện cần làm rõ.
– Cũng 10h rồi, thôi anh đưa em về. – Tôi nói khi thấy em đang giặt khăn sau lần lau mà tôi nghĩ là cuối cùng.
– Không sao đâu, em tự về cũng được mà. – Em đúng là đi tìm chỗ phơi cái khăn thật.
– Nhà em ở đâu?
– Thôi để em chạy về cũng được rồi, nhanh mà.
– Nhưng anh muốn biết nhà em ở đâu!
– Anh ngủ đi, tối nay uống nhiều rồi đó.
– ………………
Trúc nói xong liền lấy cái túi màu kem của mình trên salon rồi bước vội ra hàng ba lấy xe. Tôi im lặng theo em, quan sát từng hành động.
– Giờ em nói đi, nhà em ở đâu thì anh mới cho em về – Tôi để tay lên đầu xe tay ga.
– Thôi mà, gần đây thôi.
– Mà ở đâu, không thì khỏi về, ok?
– Em nói thật mà, thả ra đi. Anh cứ vậy là em về càng tối đó.
– Thì em nói đi, em ở đâu?
– Gần đây lắm.
– Là ở đâu?
– ………………..
– Nói!
– Gò vấp.
– Em giỡn hả?
Không cần suy nghĩ, tôi nắm lấy cổ tay em rồi kéo đi đến xe tôi, mở cửa xe rồi dùng sức đẩy em vào xong đẩy xe em vào nhà rồi khoá cửa nhà lại. Giờ nghĩ lại thì không biết lúc đó bực quá hay thế nào mà tôi kéo em vào ghế trước luôn.
– Im lặng và chỉ đường, ok?
Nhận thấy em vẫn còn có ý phản kháng tôi liền gằng giọng, và sau đó? Im liền.
Ừ, nhà gần lắm, đường vắng tanh nên tôi chạy như bay mà còn mất gần 50 phút, chưa kể đi đường thì trời lại đổ cơn mưa nhỏ. Hay, muốn mai khỏi đi làm luôn à? Rồi còn dám nói là nhà gần, gần con khỉ này!!!
Lúc đó bực quá nên tôi im re mà phóng xe, còn Trúc thì vẫn ngồi im, đôi khi lia mắt qua thấy em ấy đang dựa ghế rồi nhìn những hạt mưa nhỏ đọng trên cửa kính. Lòng tôi chợt chùn xuống.
Theo sự chỉ đường của em, con đường rất rất quanh co, mà em thì cứ cái kiểu tới đây được rồi làm tôi gừ cho mấy chặp nữa thì mới ngoan ngoãn mà chỉ đường. Nhưng đến chỗ em ở, tôi chợt lặng người đi.
Người yêu cũ kiêm thư ký hiện tại cũng là điểm yếu duy nhất của tôi đã và đang ở đây?
Nhìn tầng nhà mà đếm thì khoảng 7 hay 8 tầng gì đó, đã cũ lắm rồi. Rong rêu bám đầy, rồi thêm quần áo treo giăng chằng chịt nữa. Hơi thở của tôi chợt khó khăn đi nhưng tôi không muốn em thấy cảm xúc của mình.
– Anh, mở xe ra, tới rồi mà.
– ………………
– Lần này là thật mà – Em cố nài nỉ, nhưng lại càng đâm thêm một nhát dao vào trái tim tôi.
– Cái vụ chiều giờ là ai khởi xướng vậy? – Tôi cố tạo ra cái giọng chọc ghẹo.
– Là anh Khải với em luôn, hì.
– Giỏi lắm, khá khen.
– Chứ sao, phải huy động lực lượng dữ lắm luôn đó.
– Ừ. Nếu không làm thế thì sao có thể đưa anh vào tròng nhỉ?
– Tại anh dễ bị lừa thôi.
– Gì?
– Em chỉ nói sự thật thôi, đừng chửi em.
– Anh có chửi em đâu.
– ………………
– …………………
– Chúc mừng sinh nhật trễ.
– Ừ, thật ra… hôm đó, anh có thấy cuộc gọi nhỡ từ em.
– ………………..
– Anh biết em còn nhớ là được rồi.
– Thật ra lúc đó em không nhớ.
– …………….. – Tôi trơ mắt nhìn qua Trúc.
– Hôm đó em chỉ muốn hỏi anh vài chuyện trong bản hợp đồng thôi, nhưng cuối cùng cũng đã không có gì đáng ngại.
– ………………..
– Thôi em vào nhà đây, mở cửa cho em.
Như bị thôi miên, tôi ấn nút mở khoá cho em ấy rồi đơ luôn. Đù, không có gì nhục hơn vụ này.
– À mà mai sao anh?
– Ừ thì… sáng mai anh rước, rồi chiều em qua nhà anh lấy xe.
– Vậy cũng được, thôi em lên nhà đây, anh ngủ ngon nha.
– Ngủ ngon.
Tới lúc đó tôi vẫn còn đơ đơ. Lạy thánh thần, rất muốn tìm cái cây nào đó mà đâm đầu vào cho bớt cái cảm giác này đi.
Tuy nhiên đang trên đường về tôi lại muốn kiểm tra thêm lần nữa.
– A…loooooo…!!! Anh chưa ngủ nữa hả? – Đậu xanh cái thằng này, giờ này mà đã ngủ với ngái.
– Anh hỏi chú, cái ý tưởng chiều giờ là ai bày ra???
– Trúc chứ ai, anh nghĩ em có thể nghĩ ra những chuyện đó à? Oáp~! – Đúng là nghe cái giọng này thì mới tin là nó chẳng bao giờ nghĩ được ra cái phi vụ này đâu.
– Vậy là chú nhắc sinh nhật anh cho Trúc à?
– Cái gì nữa đây, khuya rồi ngủ đi ông ơ!
– Là sao? Trả lời!
– Trúc biết thừa sinh nhật anh mà, Trúc là người đi đặt bánh kem cho anh mà.
– ……………….
– Em ngủ được chưa?
– Rồi, chúc chú ngủ éo ngon!
– …………………
Rồi, ngã cái rầm xuống giường rồi, thằng em kết nghĩa chết toi này.