Bạn Gái Cũ Làm Thư Ký

Chương 12

Chương 12

Bạn gái cũ làm Thư Ký – CHAP 12

Hôm qua nằm nằm coi báo với đọc comment đồng thời nghĩ kế để lão Long khai ra thì tôi ngủ quên mất. Sáng dậy thì cũng còn sớm, tôi pha bình trà rồi ra vườn ngồi hóng mát.

Nhà tôi đang sống là do mẹ tôi có một người bạn thân ở Sài Gòn, nhà thì có 2 mẹ con thôi nhưng anh đó muốn qua Pháp phát triển sự nghiệp nên bạn mẹ tôi mới qua theo luôn. Dự là không về nên tính bán, ngay lúc đó thì tôi cũng gọi về nói là sắp học xong đang làm luận văn các thứ thì ba mẹ tôi mới ngỏ ý mua lại căn nhà này, kiểu mua toàn bộ nội thất luôn ấy. Chả biết bao nhiêu tiền nhưng nhà vườn đầy đủ, sân trước khá rộng cho cái xe Camry của tôi, còn 2 bên thì cũng có bày mấy cây kiểng của cô đó để lại. Từ trong ra ngoài đều màu trắng cả, bàn ghế tủ giường gì cũng trắng hết, hoạ chăng có màu kem kem do mẹ tôi chọn mua sau thôi. Tôi cũng thích màu trắng nên mặc định luôn. Cơ bản là sống ở đây 2 năm, cuối tuần mỗi khi không về thì tôi đều gọi người tới dọn. Nhà cũng không gần đường lớn nên bụi bặm hằng ngày tôi có thể tự cầm cây chổi mà vung được. Ha ha.

Nói chứ tôi rất giỏi việc nhà, lau nhà quét nhà rửa chén phơi đồ cộng bắt nồi cơm thì tôi làm vô tư cả. Nhưng khoảng nấu ăn thì hơi tồi, tự nấu tự ăn thì được chứ mà nấu cho người khác thì không đảm bảo đâu.

Quay lại với cái ấm trà, vừa uống tôi lại nhớ đến Trúc rồi thở dài. Các bác không biết chứ trước lúc tỏ tình và có được Trúc, tôi đã biết em là một cô gái rất khó đoán, những suy nghĩ của em luôn được che giấu bởi những cái cười tưởng chừng như rất vô tư. Rồi khi chính thức quen nhau, càng ở bên tôi lại càng thấy Trúc giống….. chị hai tôi. Thật, xưa tôi hiếm khi nào suy nghĩ cái gì lắm, cơ bản là lười suy nghĩ nên đầu óc nó cứ đơ đơ. Chính em là người dạy tôi từng bước một, nắm được tâm lý người ta, phải quan sát hành động và phân tích ý nghĩa của những việc làm đó. Rồi cả ngàn thứ không nhớ hết được. Em ấy vô cùng thông minh và tinh ranh, phải nói là như thế, nên giờ đoán được em ấy nghĩ gì thì cực kì khó khăn. Chắc phải moi thông tin từ lão Long thôi, tuy khó nhưng không đến mức bất khả thi.

Hôm nay vừa tới công ty thì tôi gặp Trúc đang dựng xe ở bãi dành cho xe máy, em ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng váy sọc đen trắng dài chấm đầu gối. Từ khi em làm thư ký cho tôi đã thay đổi nhiều bộ nhưng tôi thấy mặc như này trông em đẹp và quý phái nhất, rất hợp với dáng cũng như cách đi đứng của em.

À mà đó chỉ là do nãy giờ tôi nhìn nên tả luôn nhé, chứ thật ra lúc đó chỉ lướt sơ và thấy vừa con mắt thôi. Tuy nhiên mấy giây sau thì có tên Mẫn xuất hiện và lại gần em, tôi thừa biết tên này, nghe đồn trước khi tôi vào thì trên dưới công ty nó tán gần hết. Nó bằng tuổi tôi nhưng là nhân viên trong phòng kế toán thôi.

Đang tính dừng lại xem nó giở trò vui gì thì vô tình Trúc quay người lại và nhìn thấy tôi. Không trễ 1s, tôi liền bình tĩnh coi như vừa đóng cửa xe xong rồi đi thẳng vào thang máy luôn. Tất cả diễn ra trong tầm 1 phút nên lạy trời là em ấy không để ý.

Mà tôi đang làm cái quái gì thế nhỉ?

Lên phòng ngồi vào bàn thì tôi cũng lấy lại tâm trạng bình thường. Đang ngồi dòm qua bản hợp đồng mà hôm qua để lại thì có tiếng mở cửa. Tôi cũng chẳng nhìn lên làm gì, chắc lại ngồi vào bàn và bắt đầu công việc thôi.

– Anh!

– Hửm? – Tôi quay mặt lên, em ấy đang đứng trước mặt.

– Hôm qua anh cho em xin lỗi, em bận về quê…. có giỗ.

– Ừ, không sao đâu, hôm qua cũng không có việc gì nhiều.

– Dạ, cảm ơn anh.

Nói rồi em ấy trở về bàn rồi bắt đầu lôi mớ hồ sơ ra, tôi còn nhớ là từ hôm thứ 6 tôi kêu em ấy sắp xếp lại ngày tháng của chồng giấy tờ đó. Chắc thứ 6 vội về nên giờ làm bù đây mà. Nhưng không…

– Đây em gửi anh. Anh coi lại xem có sai chỗ nào không?

– …………………

– Sao vậy anh?

– Tôi nhớ là chiều thứ 6 tôi mới đưa cho em mà?

– Hì, em mang về làm, thứ 7 đem lên sớm mà quên để lên bàn anh.

– Không cần phải gấp như vậy.

– Dạ!

Nói rồi em lại về bàn và làm gì đó, tôi cũng không để ý nữa. Thật sự em ấy chăm hơn tôi tưởng nhỉ. Nhưng mà… Ngày giỗ à?

Nghiệm trong đầu vài giây thì thôi, đúng rồi, hôm qua là ngày giỗ của ba em. Cầm điện thoại tra ra thì đúng póc, 18/6 âm lịch.

– Mai mốt có gì cứ gọi điện hay nhắn tin báo một tiếng, không cần làm giấy phép đâu.

– Dạ.. em biết rồi.

Tôi im lặng một tí rồi khẽ thở dài để em không nhận ra. Ngày ấy, tôi vẫn còn nhớ em khóc nhiều đến thế nào qua điện thoại. Lúc đó cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình vô cùng bất lực trong cuộc đời của em.