Chương 11
Bạn gái cũ làm Thư Ký – CHAP 11
Vậy là xong 2 ngày cuối tuần, nói xảy ra chuyện cũng không đúng, nói không có chuyện gì thì càng không phải, chỉ là… làm lòng tôi nhẹ nhàng hơn.Tuy nhiên, nhẹ thì có nhẹ nhưng có một chuyện động trời hơn là tôi lại ngủ quên. Gần 6h mới thức dậy và cũng là người dậy sớm nhất nhà, hôm qua gần 12h mới về tới nhà mà. Tròng cái quần thể dục vào rồi qua phòng ba mẹ kêu mẹ dậy, tôi chạy bay xuống dưới nhà mở gara lên, phải 1p sau mới nhớ mình bỏ quên chìa khoá xe trên phòng. Khốn nạn đời thật. Vậy là tới 6h20 tôi với con Camry mới bò ra khỏi cổng.
Khỏi nói cũng biết tôi phóng xe tới cỡ nào. Phải chạy về nhà thay bộ đồ chứ chẳng lẽ mặc áo thun ba lỗ với quần thể dục đi làm? Chắc ngày hôm sau tôi nằm trong bản tin giật tít trên trang nhất mất.
Tới nhà thì 7h10 thì chạy vào thay đồ rồi chạy ra, tất cả việc đó diễn ra trong vòng 5p vì tôi đã ủi đồ sẵn rồi.
Đúng 7h30 tới công ty. Vừa đúng giờ.
– Dạ chào sếp! – Thương, cô bé nhân viên mới được tuyển vào tầm nửa năm, bé này hiền lành dễ thương lắm.
– Ừm, lên thôi em.
– Dạ.
Vừa lên tới phòng Kinh Doanh thì gật đầu lia lịa chào mọi người, tôi bước luôn vào phòng riêng của mình rồi ngồi ịch xuống ghế để… thở. Đúng là siêu nhân rồi, tham gia chương trình “Vượt lên chính mình” chắc chắn xoá nợ.
Quay ghế lại tính lấy gói cà uống cho tỉnh người thì thấy tờ giấy trên bàn.
ĐƠN XIN NGHỈ PHÉP?
Gì mới thứ 2 đã xin nghỉ phép rồi? Mà tôi cũng quên mất khuấy đi là trong phòng này đang không có sự xuất hiện của một người. Thôi vậy cũng tốt cho hôm nay.
Ngồi nhớ lại cái quá khứ một tí rồi tự dặn lòng, tôi bắt đầu xem qua mấy đợt hàng nhập về. Phải nói là rất ngại xem mấy loại này, dù là học kinh tế đó.
– Ê!
– Vào đi.
– Đm, lại láo với anh mày à??!!
– Chờ tí đi, em coi xong tài liệu rồi đi ăn.
– Ờ…… mà.. Trúc đâu rồi?
– Đây – Tôi đưa tờ giấy xin nghỉ phép lên để trước mặt ông anh trong khi mắt vẫn dán vào tập tài liệu kiểm kê hàng hoá.
– Ừ, mà tuần rồi chú đối đãi với em nó ra sao?
– Anh sao lại lo cho em ấy thế? – Lúc này tôi mới nhìn lên, chẳng hiểu lão đang muốn cái gì ở tôi nữa.
– Thì anh thấy chú cứ gay gắt với con gái người ta vậy.
– Hờ. Vì anh chưa biết sự tình thôi.
– Lúc xưa Trúc nó hành chú à? Vãi đàn ông không được ghi nhớ mấy chuyện đó hiểu chưa?
– Em không phải là không biết.
– Chứ là sao, đm nói ngay.
– Trúc… khi xưa đã chạm vào giới hạn của em.
– ………………..
– Bị lừa dối em vẫn có thể tha thứ, bị phản bội… em vẫn có thể cho qua mặc dù em nghĩ mình ghét nhất là phản bội. Nhưng Trúc đã vượt lên trên mọi điều đó. Và em sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho em ấy.
– Trúc đã làm gì chú? – Ánh mắt ông anh tôi đanh lại, lần đầu tiên tôi thấy lão ấy nhăn mặt và nghiêm túc đến thế.
– Thôi, anh cứ biết vậy thôi.
– …………….
– Đừng biết gì về chuyện này tốt hơn.
– Anh chỉ muốn nói với chú một câu thôi, Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại hết. Anh thấy Trúc hiện giờ rất được, nên chú có thể mở lòng với em nó thì tốt, không thì anh cũng không ý kiến.
– ……………..
– Cứ từ từ mà suy nghĩ đi.
– Em biết rồi.
– Anh qua bên phòng thằng Khải, tí chú xong việc qua đó thì xuống ăn.
– Ok, ra ngoài nhớ đóng cửa dùm em.
– Gạt cái quá khứ đó đi.
Nhìn tôi cười một cái lão Long quay bước ra ngoài, khi đi còn đờn trong miệng một bài hát rất quen thuộc mà nhất thời tôi không nhớ ra.
Ông anh ấy, là người tôi vô cùng yêu quý.
Xong bữa trưa thì tôi tranh thủ chợp mắt một tí. Lúc xưa khi không có Trúc thì chỉ cần khoá cửa lại thì tôi liền cởϊ áσ ra quăng một bên ngủ cho mát, nhưng kể từ có em xuất hiện trong phòng ngay cả đến nằm tôi còn không dám. Phép lịch sự tối thiểu không cho phép.
Buổi chiều thì cũng trôi qua bình thường, lúc gần về tôi từ chối thẳng lời mời đi nhậu nhẹt của phòng tên Khải. Nghĩ cũng hay, phòng tôi thì mấy trăm năm cũng chẳng ngồi ăn với nhau một lần, trong khi bọn Marketing thì đàn đúm hoài. Xét về phương diện có hại cho trí óc hoặc túi tiền thì cách làm của 2 phòng đều không tốt, nên thôi, tôi không ý kiến.