Bạn Gái Cũ Làm Thư Ký

Chương 13

Chương 13

Bạn gái cũ làm Thư Ký – CHAP 13

Ngồi tranh thủ type review thì nhìn đồng hồ đã 9h hơn, lại tới giờ hẹn với khách. Đứng dậy thu gom lại tài liệu rồi để trong tập bìa, tôi chợt nhìn qua bàn làm việc cô thư ký của mình.

– Em muốn đi theo không?

– Dạ? – Trúc vừa đứng bật dậy vừa nhìn tôi một cách hơi bất ngờ. Trong điệu bộ đó tôi chợt khịt mũi.

– Ừm, đi kí hợp đồng thôi. Muốn thì đi cùng.

Nói rồi tôi cầm bìa hồ sơ đi luôn, và tôi biết cô người yêu cũ ấy đang líu ríu đi theo tôi như cái thuở nào.

Kí hợp đồng xong thì cũng gần 11h, tôi tính về lại công ty nhưng trên đường nghĩ nghĩ lại thôi.

– Em có muốn đi ăn luôn không? – Tôi nhìn em ấy qua gương chiếu hậu ở giữa.

– Dạ, sao cũng được.

– Ừ.

Thế là gà rán KFC làm tới vậy. Lâu rồi tôi cũng không ăn lại món này, nhớ bên Mỹ thì thương xuyên và đều đặn luôn.

Nhìn em ấy ngồi ăn vẫn như xưa, không gì thay đổi, hình như bàn tay cũng chẳng to thêm tí nào. Tôi thật sự muốn hỏi trong hơn 5 năm xa tôi, em ấy đã làm những gì? Và hiện giờ lại quay về bên tôi là có ý gì?

– Sao.. anh không ăn đi.

– Ừm, em có cần kêu thêm gì không?

– Không anh.

Không biết là do qua nay tôi suy nghĩ quá nhiều về em, nhớ lại quá nhiều chuyện trong quá khứ hay không mà sao hôm nay thấy em giống hệt như cái quá khứ mà tôi đã từng yêu và từng ghét bỏ.

Ăn được miếng đầu tiên thì có điện thoại.

– Chú đâu rồi?

– Em đi ra ngoài kí hợp đồng rồi ăn luôn.

– Ờ, rồi Trúc đi làm lại chưa đó.

– Rồi, đang đi với em đây – Vừa nói tôi vừa thoáng nhìn qua em.

– Đm chúc chú may mắn.

– Điên!

Tôi thề tôi sẽ tìm ra chân tướng về chuyện của 2 người này dù có khó khăn gì đi chăng nữa.

Ăn xong thì về lại công ty, tôi ngồi lên ghế làm việc rồi chỉnh cho nó ngã sau lưng một tí xong đánh một giấc cho khoẻ cái cuộc đời. Khi tỉnh dậy thì thấy tiếng xả nước trong toilet, lúc sau thấy Trúc bưng mâm trà ra. Nhìn thấy tôi Trúc khẽ gật đầu rồi để mâm trà xuống bàn xong đến bàn của mình làm việc tiếp.

Thánh thần ơi, tại sao em ấy lại phải chạy tới đây làm cái gì không biết.

Buổi chiều thì cũng không có gì mới mẻ, tôi làm việc của tôi, hiếm khi chú tâm tới em ấy. Đơn giản tôi là loại người chỉ có thể làm duy nhất 1 việc trong 1 khoảng thời gian nào đó. Ví dụ đi ăn, nếu có nhã hứng tôi sẽ ngắm người và cảm thấy bữa ăn đó không được ngon nữa, ngược lại thì tất nhiên là cắm đầu ăn. Đó là tật tôi muốn sửa nhất vì nghĩ rằng nếu làm văn phòng hay gì đấy thì tôi phải làm nhiều việc cùng lúc. Còn bây giờ? Tôi cũng chẳng thấy khó khăn gì trong công việc mấy. Chỉ là khi làm việc thì người ngoài nhìn vô tôi như cái xác không hồn, ai nói gì vào lúc đó thì chỉ nhận được những tiếng ậm ừ cho qua chuyện thôi.

Đang yên tĩnh thì tiếng chuông điện thoại của tôi cất lên.

– Con nghe mẹ!

– Con đang bận không? Đang làm gì đó?

– Coi mấy cái tài liệu thôi mẹ.

– Ừ, tuần này về nhà đi.

– Chi? Tuần rồi con mới về rồi mà.

– Dì Xuân thứ 6 này về mà thứ năm tuần sau đi rồi nên muốn gặp con.

– Ủa sao muốn gặp con?

– Thì nghe con nay lớn, lần trước về có gặp con đâu, lần này có dắt con gái về nữa.

– Bé nhỏ á hả?

– Ừ. Về đó nghe chưa!

– Chưa biết, có gì con báo lại.

– Chứ mày cuối tuần ở trên đó làm gì? Lại ăn bậy ăn bạ, về nhà mẹ nấu cho mà ăn.

– Thôi được rồi, để tính sau đi mẹ.

Dì Xuân và chồng đều là bạn cùng lớp của mẹ tôi thời phổ thông. Từ năm tôi 12 tuổi thì dì đã đi sang Ý cùng gia đình rồi, qua bên đó nghe nói 2 vợ chồng cũng làm công nhân để nuôi con. Theo tôi nhớ không nhầm thì có 2 đứa con gái, chị lớn hơn tôi 3 tuổi, còn 1 em nhỏ hơn tôi 5 tuổi. Hài một cái là dì Xuân này cực kì thích làm xui với mẹ tôi, kiểu như xưa thấy chị con đầu lớn quá, giờ có nhỏ con sau. Cái năm mà đang quen Thuý mẹ tôi có đề cập vì lần đó dì Xuân về dẫn theo bé nhỏ trông xinh đáo để luôn. Tôi chỉ cười và nói: “Mẹ nghĩ lại đi, hơn nhau 5 tuổi là cách nhau cả thế hệ đó mẹ”. Xong tôi im luôn.