Đại Lão Đừng Trạch Đấu Nữa, Thi Thể Của Ngươi Sắp Tan Rồi!

Chương 4

Khi nàng vào linh đường, trong đám tăng nhân tụng kinh ngoài sân có một lão tăng gầy gò ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa linh đường, lông mày hơi nhíu lại.

Khí tức thật kỳ lạ.

Lãng Cửu Xuyên vừa vào linh đường, những người mặc tang phục ngồi quỳ ở góc đông nam trên chiếu cỏ đều nhìn qua, ánh mắt có chút kinh ngạc và xa lạ, nhưng không biết ai nói một câu, vẻ mặt của cả đám như chợt hiểu ra.

Là người mang điềm xấu của nhị phòng.

Lúc này trong linh đường không có người ngoài, nhiều người không kiêng dè mà nhìn nàng chằm chằm.

Nàng trông yếu ớt thật, còn khuôn mặt thì nhìn như màu sắc của lão thái gia đang nằm trong quan tài.

Lãng Cửu Xuyên không để ý đến những ánh mắt đổ dồn vào mình, chỉ nhìn thoáng qua quan tài gỗ hoàng đàn khắc chữ "Thọ" đặt sát tường, lão thái gia của Lãng gia đã được đại liệm, chuẩn bị đậy nắp quan tài.

"Cửu tiểu thư, thắp hương lạy lão gia đi." Một quản sự rõ ràng đã biết thân phận của nàng, đốt ba nén hương đưa qua.

Lãng Cửu Xuyên nhất thời không động, khiến mọi người nhìn mà nhíu mày.

Thật không hiểu chuyện!

Quả nhiên là nuôi ở thôn trang lớn lên, không có chút quy củ nào, thật ngốc nghếch.

Kiến Lan cũng có chút lo lắng, nhẹ giọng thúc giục: "Tiểu thư?"

Lãng Cửu Xuyên hồi thần, trong mắt mọi người, nàng miễn cưỡng nhận lấy nén hương, hướng về phía quan tài lạy ba lạy rồi cắm vào lư hương trước quan tài đã đầy hương cốt.

Khi nàng thắp hương xong, một tỳ nữ khác ra hiệu cho nàng tiến gần quan tài để nhìn mặt người quá cố, rồi lạnh lùng nói: "Cửu tiểu thư, là cháu gái, lâu ngày không về nhà phụng dưỡng, nên khóc linh và dập đầu để tỏ lòng hiếu thảo."

Trong phòng này, lớn nhỏ đều là hiếu tử hiền tôn, ai ai cũng mắt đỏ hoe, nhưng vị này thì sao, đừng nói là mắt đỏ, trên mặt không có chút nào là buồn bã.

Không được nuôi dưỡng trong phủ, lòng dạ đương nhiên phải lạnh lùng hơn.

Lãng Cửu Xuyên nghe ra sự bất mãn và khinh miệt trong giọng nói đó, mắt nàng nheo lại, nhìn qua.

Thật nực cười, nàng lâu ngày không về nhà, chẳng lẽ là do nàng không muốn về sao?

Là Lãng gia không nhớ đến việc đón nàng về, đến khi nhớ ra thì lại đón về để chịu tang, mà đã muộn rồi.

Lãng Cửu Xuyên thật sự đã chết, linh hồn không biết đã đi đâu.

Nghĩ đến đây, sự tức giận trong mắt nàng tràn ra.

Lạnh lẽo và u ám.

Lãng Cửu Xuyên nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: "Gia quy của Lãng gia là để một nô tài dạy chủ tử cách làm người sao?"

Một tiếng cười lạnh lẽo hơn cả tuyết ngoài trời khiến những tiếng thì thầm trong sảnh im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người toát ra hàn khí.

Tỳ nữ bị ánh mắt đó quét qua, bàn tay đang định vén tấm vải liệm trên mặt lão thái gia đột nhiên cứng đờ, mặt tái nhợt, đôi chân cũng mềm nhũn. Khi nhìn kỹ vào mắt Lãng Cửu Xuyên, nàng ta lại không thấy gì.

Trong mắt đó chỉ có sự lạnh lùng.

Sao có thể, vừa rồi rõ ràng nàng ta thấy trong mắt nàng có một tia vàng lóe lên, đồng tử như dựng đứng, giống như mắt rắn, lạnh lẽo đáng sợ.

Có phải hoa mắt không?

Tỳ nữ mở miệng, quên cả tôn ti, trực tiếp nói: "Ta..."

Lãng Cửu Xuyên cười khẩy, ánh mắt nửa cười nửa không quét qua đám người Lãng gia.

Mặt mày bọn họ đều tái mét, câu nói vừa rồi của nàng không chỉ mắng tỳ nữ, mà còn mắng cả Lãng gia.

Người lớn tuổi mặt đen lại nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, người trẻ tuổi thì đã tức giận nhảy dựng lên.

Cái gì chứ, nói vậy chẳng phải ám chỉ Lãng gia bọn họ vô dụng, bị một tỳ nữ áp chế sao?

Nhóm dịch: Nhà YooAhin