Lãng Cửu Xuyên nhìn thấy hết biểu cảm của mọi người, hừ lạnh một tiếng, mắng các ngươi thì sao, từ khi Cửu tiểu thư nàng bước vào cửa, có một người thân nào đến chỉ dẫn nàng cách tận hiếu không?
Không có một ai.
Để tỳ nữ dẫn nàng hành lễ, được thôi, vậy thì đổi một người hiểu quy củ đến, không hiểu quy củ, đừng trách nàng không nói chuyện quy củ với họ.
Cảm thấy mất mặt sao?
Đó cũng là do họ tự chuốc lấy.
Liên quan gì đến nàng.
"Trước linh cữu của tổ phụ, không được vô lễ." Một nam tử trẻ tuổi mặc tang phục, vẻ mặt mệt mỏi bước vào, lớn tiếng quát tỳ nữ: "Bất kính với chủ tử, xuống nhận hai mươi roi. Người đâu, dẫn xuống."
Tỳ nữ nghe vậy liền mềm nhũn ngã xuống đất, run rẩy cầu xin: "Đại gia, xin tha mạng..."
Lời nàng ta chưa dứt, đã có quản sự nhét khăn vào miệng nàng ta rồi nhanh chóng kéo đi.
Lúc này, đích trưởng tôn của đại phòng Lãng gia, Lãng Thải Mãnh, mới nhìn về phía Lãng Cửu Xuyên, nhíu mày. Không phải nói nữ nhi của nhị thúc nuôi ở thôn trang rất ngoan ngoãn sao, sao hắn lại thấy nàng đầy phản nghịch thế này?
Hắn nhìn Lãng Cửu Xuyên, mở miệng: "Cửu... muội, ta là đại ca của muội!" Vừa dứt lời, hắn lại nhìn về phía một nữ tử trẻ trong linh đường, nói: "Uyển Phương, nàng dẫn Cửu muội đi nhận biết người nhà, cũng chỉ dẫn cách hành xử cho muội ấy đi."
Đợi Ngô thị bước tới, Lãng Thải Mãnh lại nói với Lãng Cửu Xuyên: "Đây là đại tẩu của muội, những năm qua muội ở thôn trang không về nhà, để nàng ấy dẫn muội nhận người, cũng quen thuộc với gia đình."
Tuy hắn là đường ca, nhưng cũng là nam tử, nam nữ có khác, có một số việc vẫn là thê tử của hắn nhắc nhở thì tốt hơn, huống chi, nữ chủ nội, để nàng ấy giao tiếp với đường muội này tiện hơn hắn nhiều.
Vì túc trực bên linh cữu mà Ngô thị cũng tiều tụy, nàng ấy khẽ cười với đường muội này: "Cửu muội, trước tiên muội hãy nhìn mặt tổ phụ một chút đi?"
Lãng Cửu Xuyên không có ý kiến, khi Lãng Thải Mãnh vén tấm vải liệm, nàng còn chưa kịp nhìn rõ mặt lão thái gia Lãng gia thì thân thể đã lảo đảo, cánh tay bị Ngô thị kéo quỳ xuống.
Cạch một tiếng.
Lãng Cửu Xuyên nghe thấy đầu gối phát ra tiếng kêu giòn, đau đến mức mặt nhỏ nhăn nhó, nước mắt trào lên mắt.
Thân thể này thật sự quá yếu đuối.
Ngô thị như không biết, nhẹ giọng nói: "Dập đầu, khóc đi."
Lãng Cửu Xuyên: "..."
Khóc là không thể khóc, dập đầu cũng là bị nàng ấy ép, cuối cùng phải dập nhẹ ba cái.
Ngay sau đó, nàng bị Ngô thị kéo dậy, dẫn đến chỗ những người đang quỳ bên linh cữu, sau đó giới thiệu từng người một.
Nhân khẩu của Lãng gia khá đông đúc, trong những người quỳ ngồi ở đây có nam có nữ, thế hệ trước có người dẫn theo tiểu bối tiếp đãi khách đến viếng, nam nữ phân công nhau, cũng có tiểu bối hầu bệnh bên lão phu nhân.
Bởi vì đang túc trực bên linh cữu nên cũng không hàn huyên gì, chỉ khẽ gật đầu chào một tiếng nhận mặt rồi qua, chỉ có một cô nương dung mạo xinh đẹp, đầy kiêu ngạo, ánh mắt không thiện ý nhìn Lãng Cửu Xuyên, hừ mạnh một tiếng: "Vừa về đã làm loạn linh đường của tổ phụ, thật là bất hiếu, Cửu muội nên tự kiểm điểm lại đi."
Lãng Cửu Xuyên nhìn nàng ta, nhìn vẻ mặt nhíu mày đau đầu của Ngô thị, vừa rồi giới thiệu thế nào nhỉ, đây là nữ nhi thứ xuất rất được đại bá yêu chiều, Lãng Thải Linh?
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của đối phương, Lãng Cửu Xuyên cười lạnh, con của vợ lẽ mà cũng oai phong như vậy, còn hơn cả đứa con duy nhất của nhị phòng là nàng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin