Kiến Lan có chút lúng túng, nàng ấy ở Tịch Chiếu viện đã mười năm, từ một tiểu nha hoàn trở thành đại nha hoàn nhất đẳng, quản lý y phục và trang sức của Thôi thị, từ ngày đầu tiên vào viện làm việc, học quy củ đã bị ma ma và các tỷ tỷ dặn dò không ít lần, không được nhắc đến Cửu tiểu thư, đặc biệt là trước mặt phu nhân.
Nàng ấy cảm thấy kỳ lạ, Cửu tiểu thư không phải là tiểu thư duy nhất của nhị phòng sao, hơn nữa còn là cốt nhục duy nhất của nhị lão gia, đừng nói không được nhắc đến, nàng ấy thậm chí chưa từng gặp vị tiểu chủ tử đó, sau này làm việc lâu mới dần dần biết, phu nhân ghét bỏ người nữ nhi này, vì nàng sinh ra đã khiến nhị lão gia tử trận sa trường, bị coi là người không may mắn.
Nhưng Kiến Lan lại nghe biểu tỷ từng làm đại nha hoàn cho phu nhân nói rằng, không phải như vậy, phu nhân vì cái chết của nhị lão gia mà trở nên điên loạn, nhất quyết cho rằng tiểu thư không phải con ruột của mình, có vài lần còn suýt bóp chết tiểu thư. Chính vì sự chán ghét đó mà lão phu nhân đã quyết định gửi tiểu thư đến thôn trang nuôi dưỡng, tránh xung đột mẹ con, cũng tránh bi kịch mẹ gϊếŧ con.
Không ngờ đã hơn mười năm trôi qua, phu nhân vẫn nghĩ như vậy, rõ ràng Cửu tiểu thư có vài nét giống bà, làm sao có thể không phải được?
Rõ ràng là vì phu nhân sống trong cảnh góa bụa quá lâu nên không muốn thoát khỏi sự điên loạn đó.
Kiến Lan cười gượng hai tiếng, trả lời một cách mơ hồ: "Người rời phủ nhiều năm không về nên có chút xa lạ thôi, hơn nữa phu nhân dạo này khó ngủ, lại phải canh giữ linh đường, thân thể cũng mệt mỏi rồi."
Câu trả lời mơ hồ này, Lãng Cửu Xuyên không để tâm.
Nếu Kiến Lan không muốn nói, nàng cũng không sao, sự thật thế nào, cuối cùng cũng sẽ biết, nàng chỉ có chút tò mò thôi.
Thật sự có người mẹ nào vì chán ghét nữ nhi mà nhẫn tâm gửi đi từ nhỏ sao?
Mang theo những nghi ngờ, Lãng Cửu Xuyên đến linh đường, vừa bước vào sân, thân thể nàng đã lảo đảo, thần hồn yếu ớt, suýt nữa rời khỏi thân thể này.
Trong đầu nàng lập tức hiện lên một đoạn khẩu quyết, ngón tay khẽ động, giữ chặt thần hồn trong thân thể.
Phán quan đáng chết, nói gì mà ta và thân thể này hợp nhau nhất, ta khinh!
Lãng Cửu Xuyên nhìn về một góc sân, mười mấy cái đầu trọc sáng loáng dưới ánh mặt trời, suýt nữa làm mù đôi mắt chó của nàng, còn tiếng tụng kinh liên miên như ma âm chui vào tai, quất vào thần hồn nàng.
Dù sao cũng là mượn xác hoàn hồn, lại còn là một xác chết tàn tạ, thần hồn và thân thể đều không hoàn chỉnh, giờ đối mặt với những kinh văn mang ánh kim này, thật sự là chịu tội.
Lãng Cửu Xuyên lặng lẽ niệm chú cố định hồn, thân thể lảo đảo được Kiến Lan đỡ lấy.
Kiến Lan sợ hãi không ít, đỡ lấy tay nàng hỏi: "Tiểu thư không sao chứ?"
Nàng ấy kinh hãi nhìn sắc mặt Lãng Cửu Xuyên, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, vừa rồi nàng lảo đảo một cái, khiến sắc mặt nàng càng thêm xanh xao, không chút huyết sắc, giống hệt như người chết.
Còn tay nàng cũng lạnh ngắt.
Tim Kiến Lan run rẩy.
Cửu tiểu thư nổi danh không bằng gặp mặt, chẳng lẽ là một bệnh nhân yếu ớt?
Lãng Cửu Xuyên nghiến răng lắc đầu, nói: "Vào đi."
Kiến Lan nghe vậy đỡ tay nàng chặt hơn, sợ nàng thật sự ngã xuống.
Lúc này đã quá trưa, người đến viếng không nhiều như buổi sáng, Lãng Cửu Xuyên cũng chỉ gặp vài người.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin