Chu Cẩn Nghiêu cũng rõ, việc Thang Bính Khôn bỏ một số tiền lớn để mua Hạ Mạt từ tay bọn buôn người về cho anh, bề ngoài là phần thưởng vì anh đã giúp ông ta hoàn thành một phi vụ lớn. Nhưng trên thực tế, là muốn dùng cô gái Trung Quốc xinh đẹp này để thăm dò anh.
Nếu như anh vẫn giống như trước kia, không chút động lòng, khả năng cao sẽ bị Thang Bính Khôn loại bỏ khỏi danh sách thủ hạ tín nhiệm.
Anh cần biểu hiện ra đủ sự thích thú đối với cô gái Trung Quốc này, để Thang Bính Khôn nghĩ đã nắm nhược điểm của anh, sau đó khống chế anh bán mạng cho ông ta.
Chuyện này, Chu Cẩn Nghiêu dĩ nhiên có thể làm được, chẳng qua vì vậy mà liên lụy tới một cô gái khiến anh rất buồn bực.
Anh cũng biết nếu mình không giữ cô lại, rất có khả năng cô sẽ bị đưa tới một nơi khác còn tồi tệ hơn. Nhưng điều quan trọng là, chính anh trong đêm qua cũng mất kiềm chế.
Ham muốn nguyên thủy của đàn ông, chết tiệt thật.
Chu Cẩn Nghiêu gạt điếu thuốc lên tủ thấp, trong lòng cũng có chút bội phục Thang Bính Khôn.
Người này, thực sự nhìn thấu bản chất của con người. Chu Cẩn Nghiêu nhớ lại câu mà ông ta từng nói với anh: “Con người mãi mãi không thể chiến thắng được du͙© vọиɠ của mình, chỉ có thể bị nó chi phối không ngừng mà thôi.”
Những lời này, phát ra từ miệng của một tên thủ lĩnh tập đoàn buôn bán ma túy, chưa từng học hành đàng hoàng mà nói, vừa hợp lý lại vừa buồn cười.
Hạ Mạt không biết những suy nghĩ phức tạp trong lòng Chu Cẩn Nghiêu, vừa nảy cô không có cảm giác thèm ăn thật nhưng lúc này thì đã đói muốn chết, cô ăn hơn nửa bát cháo, bánh quẩy nhỏ trong đĩa cũng đã bị cô ăn sạch.
Ban đầu Hạ Mạt định ăn chậm một chút, trì hoãn chuyện có thể xảy ra tiếp theo, nhưng lúc ngửi được mùi cháo thịt kia, những ý nghĩ này đều bị cô vứt ra sau đầu.
Bên này thấy Hạ Mạt đã ăn xong, Chu Cẩn Nghiêu đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Hạ Mạt có chút sợ hãi co rụt chân lại, môi nhỏ cắn chặt, sợ sệt nhìn anh.
“Nơi này là Chiang Mai, Thái Lan.”
“Đi theo tôi, sau này ở đây sẽ không có ai dám ức hϊếp em.”
Lời nói của Chu Cẩn Nghiêu vừa khiến Hạ Mạt kinh ngạc, cũng xác nhận suy đoán trong lòng cô. Quả nhiên, trong vòng chưa đầy hai ngày, những kẻ buôn người đã đưa cô từ Bắc xuống Nam, vượt qua hai quốc gia.
Trái tim thiếu nữ cứ thế dần dần trầm xuống.
Thấy Hạ Mạt không nói nào, chỉ im lặng cúi đầu, Chu Cẩn Nghiêu lần đầu tiên cảm thấy do dự, lại mở lời: “Sau này, tôi sẽ không động vào em nữa."
Hạ Mạt bất ngờ, ngẩng đầu nhìn anh. Nhưng rất nhanh cô đã phủ nhận suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu.
Dù sao, đêm qua anh cũng đã kêu cô tin anh, kết quả thì sao?
Chu Cẩn Nghiêu thấy Hạ Mạt vẫn kháng cự với mình khi khoảng cách của hai người quá gần thì anh cũng không muốn miễn cưỡng cô.
“Em có cần gì không? Tôi sẽ bảo người mang đến.”
“Bàn... bàn chải đánh răng, với cả quần áo...” Hạ Mạt sau khi kinh ngạc vẫn không dám nhìn thẳng Chu Cẩn Nghiêu.
“Được.” Nói xong, anh mở cửa, bước ra ngoài.
Sau chuyện buổi sáng, Hạ Mạt cũng không dám mở cửa phòng nữa, cô chỉ lặng lẽ đợi trong phòng rất lâu. Cảm giác mệt mỏi sau khi ăn no dần kéo đến, chẳng mấy chốc cô đã co người lại, ngủ thϊếp đi.
Không biết qua bao lâu, Hạ Mạt bỗng cảm thấy giữa hai chân mình có chút lành lạnh.
Thiếu nữ chậm rãi mở mắt, vừa nhìn xuống dưới, cơ thể lập tức có phản ứng, đầu "cốp" một tiếng đập vào thành giường.