Nhìn dáng vẻ sợ sệt của cô, Chu Cẩn Nghiêu thu hồi tầm mắt, ra hiệu bảo cô lên giường.
Hạ Mạt sợ cảnh tượng đêm qua lại tái hiện, răng cô cắn chặt, sau đó ngay cả giọng nói cũng mang theo chút run rẩy: "Chu tiên sinh… tôi vẫn còn rất đau…"
Ý của anh là bảo cô lên giường nghỉ ngơi.
Chu Cẩn Nghiêu vừa muốn nói gì đó thì có người gõ nhẹ cửa phòng.
Hạ Mạt giống như người vừa được đại xá nhìn về phía cửa.
Một nữ giúp việc mặc trang phục màu xám trắng bước vào, trên tay cầm một chiếc khay.
Cô ấy đặt khay đồ ăn xuống bàn sau đó cúi người rời đi đầy cung kính.
Lúc này Hạ Mạt mới hiểu ra, nhìn bát cháo nóng bốc hơi nóng nghi ngút, bên cạnh còn có đồ chiên giống như bánh quẩy, cô vô thức nuốt nước bọt và có chút xấu hổ.
‘’Lại đây." Giọng nói của anh đã nhẹ nhàng hơn.
Hạ Mạt không dám không nghe lời, nhưng đôi chân cô thực sự mỏi nhừ, bủn rủn không có sức, lúc đi lại, hai chân ma sát vào nhau, nhói đến mức cô nhăn mặt.
Cô chỉ còn cách bám lấy rèm cửa phía sau mà cẩn thận nhích từng bước.
Chu Cẩn Nghiêu nhìn dáng vẻ chật vật của cô, cau mày.
“Đau lắm sao?” Anh đến gần, hơi cúi người hỏi.
Hạ Mạt căng thẳng, đầu cúi thấp, ngay cả vai cũng rụt lại, không dám nhìn anh.
Chu Cẩn Nghiêu thầm mắng chính mình một câu, sau đó vòng tay qua đầu gối Hạ Mạt, dễ dàng bế cô lên, về lại giường.
"Ăn đi." Vừa đặt Hạ Mạt ngồi xuống anh đã đẩy khay đồ ăn đến trước mặt cô, sau đó cầm lấy bao thuốc lá, rút ra một điếu, ngậm trong miệng.
Hạ Mạt không dám nghĩ lung tung nữa nên thành thật ăn đồ ăn.
Chu Cẩn Nghiêu đứng ở gần đó, ánh mắt xa xăm, điếu thuốc cũng không châm lửa.
Thật ra anh không muốn hút thuốc, chỉ là muốn dùng nó để che đi cảm giác bực bội trong lòng.
Nhìn Hạ Mạt run rẩy cầm bát, dáng vẻ sợ hãi trước mặt anh, anh không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua.
Anh đã theo Thang Bính Khôn hơn bốn năm, thời gian không dài, nhưng đủ để nhận được sự tín nhiệm từ ông ta.
Thang Bính Khôn nắm trong tay vài tuyến đường vận chuyển ma túy quan trọng từ Thái Lan sang Trung Quốc, mỗi năm lượng ma túy qua tay ông ta phải tính bằng tấn. Hiện tại, mức độ trọng dụng của Thang Bính Khôn dành cho anh đã vượt qua đứa em vợ của mình là Nhu Khang.
Nhưng ông ta coi trọng anh, là vì nhìn trúng anh sẽ không vì tiền tài, ma túy hay phụ nữ mà bán đứng ông ta, nhưng đây cũng là điều mà Thang Bính Khôn lo lắng nhất.
Vì anh không say mê cờ bạc hay phụ nữ, càng không dính vào ma túy như những thủ hạ khác của ông ta nên mới càng khó nắm bắt.
Chu Cẩn Nghiêu giống như đối với thứ gì cũng không có hứng thú, mà điều này có nghĩa là Thang Bính Khôn sẽ không nắm được nhược điểm nào của anh, không khống chế được anh.
Một khi anh quyết định rời đi, đối với ông ta mà nói, sẽ là một tổn thất rất lớn, thậm chí có thể mang đến đả kích trí mạng.