Khóa Ranh Giới

Chương 9: Bôi thuốc

“Đừng cử động.” Chu Cẩn Nghiêu dùng một tay giữ mắt cá chân cô, tay kia thì bôi thuốc mỡ vào giữa hai chân cô.

Hạ Mạt xấu hổ muốn khép chân lại, nhưng lực tay của anh quá mạnh, cô hoàn toàn không thể động đậy.

“Không...”

“Nằm yên, tôi không làm gì em, chỉ bôi thuốc thôi.”

Hạ Mạt không dám phản kháng nữa, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, cố gắng quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Quả thật anh không làm gì khác, chỉ là hơi thở trở nên nặng nề lúc bôi thuốc cho cô, sau đó anh kéo tấm chăn mỏng bên cạnh định đắp lên người Hạ Mạt.

Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa lại vang lên, anh lên tiếng: “Vào đi.”

Người bước vào vẫn là nữ giúp việc buổi sáng mang đồ ăn tới.

Cánh tay phải của nữ giúp việc cầm một bộ ga giường sạch sẽ, tay trái thì xách theo một cái túi rất lớn.

“Để ở đó.” Chu Cẩn Nghiêu ra hiệu để ở cạnh giường, sau đó dùng tấm chăn quấn quanh nửa người dưới của Hạ Mạt rồi ôm cô lên.

Không còn chăn che chắn, Hạ Mạt lúc này mới chú ý thấy trên giường có rất nhiều vết tích, ngoài một ít vết máu nhợt nhạt, còn có những mảng lớn nước loang lổ khắp nơi.

Những dấu vết này, khiến trong đầu cô tua lại cảnh tượng đêm qua.

Cho đến khi nữ giúp việc dọn dẹp giường xong xuôi rời đi, Hạ Mạt vẫn cúi thấp đầu, chỉ hận không thể vùi mặt mình vào ngực anh.

Chu Cẩn Nghiêu nhận ra cô đang ngượng ngùng, tâm tình không hiểu sao có chút khá hơn, anh đặt cô xuống giường.

"Những quần áo này em mặc tạm, mấy ngày nữa tôi dẫn em ra ngoài mua mới."

Ra ngoài...?

Nghe có cơ hội được ra ngoài, Hạ Mạt vui mừng quá đỗi.

Cô dè dặt lấy từ trong túi ra một chiếc váy ngủ, ngại ngùng mặc vào.

Kích cỡ không ngờ lại vừa vặn, chất liệu vải lụa mềm mại, hoàn hảo ôm lấy đường cong cơ thể cô.

Mặc dù chiếc váy không quá dài, nhưng so với chiếc áo thun miễn cưỡng mới che được nửa thân dưới, thì tốt hơn rất nhiều.

Hạ Mạt âm thầm tính toán, nếu có cơ hội ra ngoài, cô phải tìm cách chạy đến đại sứ quán để cầu cứu.



Trong những ngày tiếp theo, Chu Cẩn Nghiêu thật sự không ép Hạ Mạt làm gì nữa.

Mỗi ngày anh đều ra ngoài từ sớm, đến tối muộn mới trở về, tiếp xúc thân thể duy nhất chỉ là ôm cô vào lòng lúc ngủ.

Hoặc đôi khi, tâm tình anh không tệ sẽ trêu cô một chút, Hạ Mạt xem như cũng dần thích nghi được chuyện này, chỉ có cơ thể là ngày càng kỳ quái thôi.

Chỉ là mối quan hệ của hai người rất nhanh đã có chuyển biến, sau khi Chu Cẩn Nghiêu nhận ra Thang Bính Khôn vẫn cử người theo sát anh.

Buổi trưa hôm ấy, vừa tỉnh dậy, Hạ Mạt đã nghe thấy tiếng đàn piano văng vẳng ở dưới lầu.

Cô cầm chiếc áo khoác mà Chu Cẩn Nghiêu để trên lưng ghế, mặc vào rồi kéo lại, lấy hết can đảm đẩy cửa bước ra.

Ngoài cửa không có bóng dáng của người đàn ông cao lớn thường trực. Hạ Mạt thở phào, cẩn thận bước xuống bậc cầu thang.

Lần theo tiếng đàn piano, cô dừng lại trước một cánh cửa.

Đang do dự thì từ phía sau vang đột nhiên vang lên tiếng cửa mở.

Cánh cửa vừa bật ra, Hạ Mạt liền nhìn thấy một người đang dùng kim tiêm đẩy chất lỏng vào cánh tay mình.

Ngay sau đó, một người đàn ông khác đầy hình xăm bước ra.

Gã nhìn thấy Hạ Mạt đứng ngoài cửa, nhả miếng trầu trong miệng, đôi mắt nhỏ lóe lên vẻ da^ʍ tà.

“Cô chính là người phụ nữ mà Khôn ca bỏ ra một triệu để mua cho Chu Cẩn Nghiêu?”

Răng của người đàn ông giống như làn da của gã, có màu nâu đen.

Hạ Mạt nhìn thấy rõ những vết kim tiêm trên cánh tay gã, cơ thể theo bản năng lùi lại.

Ánh mắt cô không giấu được sự sợ hãi.