Đều Là Phận Làm Thiếp, Dại Gì Không Chọn Hoàng Đế Tương Lai

Chương 4: Tú Xuân

Khương Vãn Nguyệt bước vào nhà.

Tiểu viện đã được dọn dẹp, trong ngoài đều sạch sẽ, nhưng đồ đạc có lẽ là vừa mới chuyển từ kho ra, mang theo một mùi cũ kỹ.

Khương Vãn Nguyệt không để ý, đi đến ngồi bên cạnh sập La Hán.

Không lâu sau, lại có một ma ma quản sự dẫn theo người hầu đến.

Lần này là đến đưa đồ dùng thường ngày.

Ma ma quản sự này họ Phùng, quản các đồ dùng trong hậu trạch của Vương phủ, từ bình hoa lớn, đồ trang trí đến chén trà, thìa đũa đều do bà ta quản.

Còn Lương ma ma lúc nãy thì quản việc điều động nhân sự.

Cả một buổi sáng, cái tiểu viện này chưa từng được yên tĩnh.

Đám người hầu ra ra vào vào, mang đến đủ loại đồ đạc, lấp đầy cái tiểu viện vốn trống trải, ngay cả trên mặt đất cũng được trải thảm lông dài do phiên bang tiến cống.

Điểm này cho thấy, Vương phi vẫn rất rộng lượng.

Khương Vãn Nguyệt dùng bữa trưa đơn giản, nghĩ rằng hôm nay mùng một, Tĩnh Vương sẽ ngủ lại chỗ Vương phi, mình có thể tạm thời thư giãn.

Nhưng không ngờ vào lúc chạng vạng tối, Vinh An lại đến.

Nghe thấy tiếng bên ngoài, Khương Vãn Nguyệt vội vàng bảo nha hoàn mời Vinh An vào.

“Vinh công công lúc này đến, là Vương gia có gì phân phó sao?”

Nàng cười hỏi, trên mặt không lộ ra chút mất kiên nhẫn nào.

Vinh An khom người hành lễ.

“Nô tài đến để đưa người cho Khương di nương.”

Khương Vãn Nguyệt đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó con ngươi khẽ rung động.

Vinh An giơ hai tay vỗ vỗ.

Một bóng dáng quen thuộc bước vào.

Khương Vãn Nguyệt lập tức đứng dậy, kích động đi về phía trước vài bước.

“Tú Xuân!”

Chính là nha hoàn Tú Xuân mà nàng luôn nhớ mong.

Tú Xuân và nàng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hai người thân thiết như chị em. Từ khi Khương gia gặp chuyện, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại.

Tú Xuân cũng vô cùng kích động, hốc mắt đỏ hoe.

Nàng ta cố nén nước mắt, tiến lên dập đầu.

“Nô tỳ thỉnh an di nương.”

Khi nói đến “di nương”, đáy mắt Tú Xuân không giấu được vẻ chua xót.

Vinh An thấy vậy tự mình lui ra ngoài, để không gian lại cho hai chủ tớ.

Khương Vãn Nguyệt không nhịn được nữa, chạy đến ôm chầm lấy Tú Xuân.

“Tú Xuân, muội có khỏe không? Có ai bắt nạt muội không? Lúc đầu ta vốn định sắp xếp cho muội đi nơi khác, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện… May mà gặp lại muội rồi, nếu không thì cả đời này ta cũng không yên lòng.”

Tú Xuân vừa khóc vừa cười.

“Tiểu thư, nô tỳ không chịu khổ gì cả.”

Khương Vãn Nguyệt nắm tay nàng, nhìn lòng bàn tay vốn trắng nõn giờ lại đầy những vết chai sần và thương tích, đau lòng đến rơi nước mắt.

“Đây mà gọi là không chịu khổ? Nhà họ Đổng có hành hạ muội không?”

Tú Xuân lấy khăn lau nước mắt trên mặt Khương Vãn Nguyệt: “Chẳng qua chỉ làm chút việc nặng, không sao đâu. Nô tỳ vận may tốt, được nhà họ Đổng mua về, phu nhân nhà họ Đổng có chút keo kiệt nhưng ít nhất cũng không đánh mắng người hầu. Còn tiểu thư, sao lại vào phủ Tĩnh Vương vậy? Tĩnh Vương và nhà chúng ta vốn không hợp nhau mà!”

Tú Xuân trên đường đi đều lo lắng bất an, sợ tiểu thư chịu ấm ức.

Khương Vãn Nguyệt kéo Tú Xuân sang một bên ngồi.

“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Tĩnh Vương dù sao cũng là vương gia nắm giữ quân công, địa vị không tầm thường, theo hắn, sau này có lẽ có cơ hội để người nhà trở về kinh.”

Tú Xuân cắn môi: “Nhưng mà tiểu thư phải làm thϊếp người ta…”

Khương Vãn Nguyệt cười nhạt.

“Bây giờ ta không còn là đại tiểu thư gì nữa, còn có thể có lựa chọn nào khác? Cho dù theo người khác, cũng vẫn chỉ có thể làm thϊếp. Ít nhất Tĩnh Vương và Vương phi dễ sống chung hơn.”

Vương phi có uy nghiêm, nhưng không phải kiểu người tâm địa độc ác thích hành hạ người khác, sẽ không đánh mắng thị thϊếp.

Tĩnh Vương bên dưới gối, ngoài một trai một gái do Vương phi sinh ra, còn có hai con trai và một con gái. Có thể thấy Vương phi cũng không cấm cản thϊếp thất sinh con.

Chủ mẫu như vậy đã tính là rất tốt rồi.

Nếu so với Ngụy thị của kiếp trước, thì vị Lư Vương phi này, quả thực có thể coi là một đại thiện nhân.

Tú Xuân đầy vẻ đau lòng.

“Vậy Tĩnh Vương có dễ sống chung không? Có vì chuyện Khương gia mà trút giận lên tiểu thư không? Nếu như lão gia nghe lời tiểu thư, không dâng cái sớ đàn hặc đó thì tốt rồi.”

Nguyên nhân Khương gia gặp chuyện, là do tổ phụ Khương Vãn Nguyệt đàn hặc (luận tội) Tĩnh Vương đã gϊếŧ hàng binh khi xưa ở chiến trường.

Gϊếŧ hàng binh là điều đại kỵ.

Hoàng đế cũng không thể không coi trọng, phái người đến biên quan điều tra, sau đó phát hiện ra cái gọi là hàng binh kia thực chất là giả hàng, Tĩnh Vương đã sớm phát hiện ra, trước khi chúng kịp hành động đã xử lý hết.

Chân tướng rõ ràng, Tĩnh Vương được giải oan, tổ phụ Khương Vãn Nguyệt trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, trước mặt các đại thần bị tước quan phục, ném vào đại lao. Khương gia cũng không tránh khỏi liên lụy.

Nhưng trên thực tế, Khương Vãn Nguyệt biết tổ phụ cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh của Tề Vương mà thôi.

Tề Vương là con trai cả của hoàng đế, vốn là người có khả năng làm thái tử nhất, ai ngờ Tĩnh Vương đột nhiên xuất hiện, lập nhiều chiến công, từ một kẻ bị bỏ rơi lưu đày trở thành con trai được hoàng đế sủng ái nhất.

Dù vậy, trong triều vẫn có không ít đại thần ủng hộ Tề Vương, Khương gia là một trong số đó.

Tổ phụ không hề nói ra Tề Vương, nhưng người sáng mắt nhìn vào cũng đoán ra được là chuyện gì.

Nếu không thì hoàng đế sao chỉ phán lưu đày?

Tội lớn như vu cáo hoàng tử, nếu thật sự truy cứu thì e rằng cả nhà Khương gia tính mạng khó bảo toàn.

Có thể thấy trong lòng hoàng đế cũng hiểu rõ.

Nhưng rồi thì sao?

Tĩnh Vương là con trai, Tề Vương cũng là con trai, đối với hoàng đế mà nói, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông không thể phạt Tề Vương, nên người xui xẻo chỉ có thể là Khương gia.

Khương Vãn Nguyệt giải thích cặn kẽ cho Tú Xuân.

Tú Xuân hiểu ra thì hận đến cực điểm.

“Tề Vương cũng quá đáng lắm rồi, lão gia đều vì hắn, kết quả nhà chúng ta gặp chuyện, hắn đến một câu cầu xin cũng không nói.”

Khương Vãn Nguyệt cười lạnh.

“Loại người như hắn, sao lại vì một Khương gia nhỏ bé mà ra mặt chứ? Nhưng hắn hành sự như vậy, chỉ khiến người dưới ngày càng lạnh lòng, cuối cùng sẽ bị người thân phản bội. Thôi, không nói những chuyện này nữa, ta đã bảo người chuẩn bị nước nóng rồi, muội đi tắm rửa, thay quần áo, ngủ một giấc đi. Ngày mai còn nhiều việc phải làm nữa!”

Tú Xuân dùng sức gật đầu, đi theo nha hoàn nhỏ ngoài cửa vào nhĩ phòng tắm rửa.

Đêm đó, Khương Vãn Nguyệt và Tú Xuân ngủ chung một giường.

Có người quen bên cạnh, Khương Vãn Nguyệt không còn gặp ác mộng nữa, hiếm khi có một giấc ngủ ngon.

Sáng hôm sau vào giờ Mão, Khương Vãn Nguyệt bị Tú Xuân đánh thức.

“Tiểu thư, nên đi thỉnh an Vương phi rồi.”

Tú Xuân ra mở cửa để nha hoàn vào hầu hạ chủ tử rửa mặt trang điểm.

Khương Vãn Nguyệt thu xếp xong xuôi, dặn dò Tú Xuân vài câu, dẫn theo Liễu Nhi, đi về phía chính viện.

Nàng vừa bước vào chính viện, đã nghe thấy một giọng nói cao vυ't.

“Dù trước kia cô ta có thân phận gì, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một tỳ nữ thấp hèn, cho dù Vương gia có thích thì làm một nha hoàn thông phòng là cùng, sao còn cho cô ta làm thϊếp thất chính thức? Vương gia tùy hứng, sao Vương phi cũng thế?”

Sự bất mãn và oán giận này gần như muốn xông ra khỏi phòng.

Liễu Nhi có chút lo lắng nhìn chủ tử, nhưng thấy chủ tử nhà mình vẻ mặt vẫn thản nhiên như thể không nghe thấy những lời này.

Nàng chỉ hỏi một câu.

“Người vừa nói là ai vậy ạ?”

Liễu Nhi định thần lại: “Là Tạ di nương ạ.”

Hậu viện Tĩnh Vương phủ, dưới Vương phi còn có một trắc phu nhân, bốn thϊếp thất, cộng thêm nàng, tức là năm vị.

Họ Tạ hẳn là con gái của vị hiệu úy lục phẩm vừa mới vào phủ hồi đầu năm, Tạ Lan Tích.