Đều Là Phận Làm Thiếp, Dại Gì Không Chọn Hoàng Đế Tương Lai

Chương 5: Nàng thông minh, người khác cũng không ngốc

Khương Vãn Nguyệt không lập tức đi vào.

Mấy vị di nương này xuất thân và thân phận không giống nhau, có người xuất thân từ thế gia, có người xuất thân từ hàn môn thứ tộc, có người là con gái của văn thần, cũng có người là con gái của võ tướng.

Ai nói Tĩnh Vương không có dã tâm lớn?

Tạ Lan Tích vừa oán trách xong, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên theo sau.

“Tạ muội muội bớt giận đi, chẳng qua cũng chỉ là một tỳ nữ, dù có làm di nương thì cũng không vượt qua được muội, muội hà tất phải nổi nóng như vậy chứ?”

Lời này vừa dứt, trong phòng bỗng vang lên một tiếng cười khẩy.

“Khi Khương gia chưa gặp chuyện, tổ phụ của Khương thị cũng là Ngự sử đại phu tam phẩm, cao hơn quan vị lục phẩm nhà Tạ muội muội gấp đôi đấy! Ngay cả nhà họ Quan của muội cũng không bằng.”

Ngoài cửa, không cần Khương Vãn Nguyệt nhắc nhở, Liễu Nhi chủ động nói: “Đây là La di nương, bá tổ phụ của nàng là Lỗ quốc công. Lúc nãy là Quan di nương, tổ phụ là Thứ sử Thương Châu, phụ thân là huyện lệnh Tùng Giang.”

“Còn một Lạc di nương, cùng vào phủ với Tạ di nương, nhưng dạo gần đây bị bệnh, không đến thỉnh an.”

Khương Vãn Nguyệt có chút bất ngờ liếc nhìn Liễu Nhi.

Tuổi còn nhỏ nhưng hiểu rõ chuyện trong Vương phủ ghê.

Thấy bên trong im lặng một lát, Khương Vãn Nguyệt bước lên trước, đợi nha hoàn trước cửa vén rèm lên, nàng mới đi vào.

Nàng vừa bước vào, mấy ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía nàng.

Khương Vãn Nguyệt đảo mắt nhìn một lượt, chủ động mở lời.

“Gặp qua mấy vị tỷ tỷ.”

Phản ứng của ba người không giống nhau.

Nữ tử có khuôn mặt tròn trịa xinh xắn, mặc váy dài màu đỏ bạc hừ một tiếng, quay mặt đi.

Đây hẳn là Tạ Lan Tích rồi.

Nữ tử mặc áo cánh lụa là màu vàng hạnh khẽ cười với nàng một cách khách sáo.

Đây là Quan Nhu.

Ngồi đối diện với hai người này, là một nữ tử có dáng người cao gầy mảnh khảnh, trông lớn hơn Khương Vãn Nguyệt hai ba tuổi, thần sắc lạnh lùng, liếc nhìn bên này một cái, gật đầu coi như chào hỏi.

Chỉ từ phản ứng của ba người này cũng có thể thấy tính cách khác biệt của ba người.

Khương Vãn Nguyệt đi đến cuối ngồi xuống.

Đối diện nàng, vừa vặn là Tạ Lan Tích.

Tạ Lan Tích thỉnh thoảng liếc nhìn nàng, vẻ không thích trong đáy mắt không hề che giấu.

Khương Vãn Nguyệt coi như không thấy.

Không lâu sau, bên trong nội thất có động tĩnh, Vương phi đi ra.

Mọi người vội vàng đứng dậy, đợi Vương phi ngồi vào vị trí chủ tọa, đồng loạt ngồi xuống hành lễ.

“Thϊếp thân thỉnh an Vương phi.”

Vương phi khoát tay bảo đứng lên, ánh mắt đảo qua, dừng lại ở vị trí trống gần mình nhất.

“Trắc phu nhân sao không đến?”

Nàng vừa hỏi xong, bên ngoài đã vang lên một tràng tiếng bước chân, sau đó một tỳ nữ bước vào bẩm báo.

“Bẩm chủ tử, trắc phu nhân vừa sai người đến báo, nhị công tử bị bệnh nên hôm nay không đến thỉnh an được.”

Vương phi nhíu mày nhưng không nói gì, cho nàng ta lui xuống.

Ánh mắt Khương Vãn Nguyệt chuyển động theo tỳ nữ kia, trong lòng sinh ra tò mò với vị trắc phu nhân chưa từng gặp mặt này.

Năm đó Tĩnh Vương vừa thành hôn đã đi biên quan, đi suốt năm năm. Lúc đó Vương phi phát hiện mình có thai, liền ở lại kinh thành, không đi theo.

Những thϊếp thất khác của Tĩnh Vương đều là do hắn nạp sau khi hồi kinh, chỉ có vị trắc phu nhân Thôi Yên này là do hắn mang từ biên quan về.

Nghe nói huynh trưởng của Thôi Yên có ơn cứu mạng với Tĩnh Vương, trước khi chết đã gửi gắm muội muội cho hắn.

Lời đồn này không biết thật giả, nếu là thật thì Tĩnh Vương làm vậy có hơi bất nhân.

Sao có đạo lý báo ân lại thu muội muội người ta vào phòng chứ?

Nhưng bất luận lời đồn này là thật hay giả, việc Tĩnh Vương sủng ái Thôi Yên là thật.

Không chỉ cho nàng ta địa vị trắc phu nhân, còn sinh cho hắn một trai một gái.

Chỉ có điều con trai này dường như thể chất yếu ớt, chưa đến ba tuổi đã bệnh lên bệnh xuống, e là khó mà nuôi lớn.

Trong đầu Khương Vãn Nguyệt suy nghĩ miên man.

Thôi Yên không đến, Vương phi cũng không có hứng thú nói chuyện, ngồi uống một chén trà, nói vài câu rồi phất tay cho các nàng lui xuống.

Các di nương lui ra khỏi chính viện.

Khương Vãn Nguyệt đi ở phía sau, trong lòng đang nghĩ ngợi, không để ý nhìn phía trước, suýt chút nữa đυ.ng phải Tạ Lan Tích.

Tạ Lan Tích đột ngột quay đầu lại, giận dữ đẩy nàng một cái.

“Ngươi không có mắt à?”

Khương Vãn Nguyệt đứng lại, phủi phủi chỗ bị nàng ta đυ.ng vào.

“Ta đi không nhanh, là ngươi đột nhiên dừng lại nên mới suýt đυ.ng vào.”

Tạ Lan Tích dựng lông mày.

“Ngươi còn dám ăn vạ? Rõ ràng là ngươi không nhìn đường mới đυ.ng vào ta!”

Khương Vãn Nguyệt lười tranh cãi với nàng ta.

Tạ Lan Tích này tuổi tác bằng nàng nhưng tính tình lại như trẻ con, tranh cãi cái này có ích gì? Chẳng lẽ Vương phi sẽ vì ai đυ.ng ai mà trách phạt sao?

Nếu các di nương của Tĩnh Vương đều là kiểu người thích giận hờn như vậy, thì mục đích của nàng có lẽ sẽ rất dễ thực hiện.

Chỉ tiếc, không phải ai cũng giống Tạ Lan Tích.

Lúc này, Quan Nhu đang đi ở phía trước quay lại.

“Tạ muội muội sao lại giận rồi? Khương muội muội chắc không cố ý đâu, muội tha cho nàng đi!”

Nàng ta nói xong, quay đầu lại cười với Khương Vãn Nguyệt.

“Khương muội muội, Tạ muội muội tính tình như vậy đó, không có ý nhắm vào muội đâu, muội đừng để bụng nha! Cứ coi như nể mặt ta, muội xin lỗi Tạ muội muội một tiếng, chuyện này coi như xong đi, thế nào?”

Khương Vãn Nguyệt nhìn nàng ta hai cái, khẽ nhướng mày.

Nếu không phải lời người này ẩn chứa sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nàng thật sự cho rằng Quan Nhu là một "người tốt".

Một bên nói nàng Khương Vãn Nguyệt không cố ý, một bên lại muốn nàng xin lỗi, thật sự xem nàng dễ bắt nạt sao?

Khương Vãn Nguyệt nhẹ nhàng vuốt tay áo, chậm rãi nói.

“Sao Quan di nương giống như quan gia ở nha môn vậy? Sao lại thích xét xử như thế? Ta còn tưởng trong phủ này mọi chuyện đều do Vương phi làm chủ chứ! Quan di nương nhiệt tình như vậy, hẳn là trong lòng muốn thay Vương phi chia sẻ nỗi lo lắm nhỉ? Hay là ta giúp tỷ nói với Vương phi một tiếng?”

Sắc mặt Quan Nhu hơi thay đổi, miễn cưỡng cười nói.

“Chỉ là chuyện nhỏ, cần gì phải kinh động đến Vương phi?”

Tạ Lan Tích đứng một bên không chịu, kéo áo Quan Nhu.

“Sao lại không thể kinh động đến Vương phi? Ta sẽ vào mách với Vương phi, để Vương phi phạt nàng ta!”

Quan Nhu luống cuống tay chân giữ chặt nàng ta, khuyên giải mãi, mới có thể thuyết phục được.

Mà lúc này, Khương Vãn Nguyệt đã dẫn theo Liễu Nhi đi xa rồi.

Quan Nhu nhìn theo hướng hai chủ tớ rời đi, ánh mắt lóe lên.

Đi đến chỗ không người, Liễu Nhi không nhịn được nhỏ giọng hỏi.

“Di nương người mới vào phủ, làm vậy với Quan di nương và Tạ di nương có vẻ không được tốt lắm thì phải?”

Khương Vãn Nguyệt nhướng mày.

“Sao lại không tốt? Muội lo họ sẽ liên kết lại đối phó ta à? Hai người bọn họ có phải thường xuyên ở cùng nhau, quan hệ rất tốt không?”

Liễu Nhi vội vàng gật đầu.

Khương Vãn Nguyệt không để bụng.

“Bọn họ muốn gây chuyện thì tốt thôi, đỡ cho ta rảnh rỗi không có việc gì làm.”

Kiểu người như Quan Nhu nàng thấy nhiều rồi.

Bề ngoài thì tỏ ra hiền lành ôn hòa, thực tế thì bụng dạ hẹp hòi, tâm cơ thâm sâu. Nàng ta không được sủng ái, liền lôi kéo Tạ Lan Tích, vừa là để kết bè kết phái, vừa là để làm bia đỡ đạn.

Quan Nhu chắc là cảm thấy mình đặc biệt thông minh.

Nhưng người khác cũng không ngốc.

Khương Vãn Nguyệt không giải thích thêm, dẫn Liễu Nhi về chỗ ở.

Trong lúc nàng đi vắng, Tú Xuân đã dọn dẹp phòng xong, cũng đã nắm bắt được tình hình của các nha hoàn khác.

Khương Vãn Nguyệt xua lui những người khác, sau khi nghe xong báo cáo của Tú Xuân, liền vẫy tay gọi nàng đến, ghé vào tai nàng thì thầm.

“Hai ngày nữa muội tìm cách ra ngoài phủ giúp ta mua một thứ…”