Liên tưởng đến những biểu hiện khác lạ của Cừu Kỳ mấy hôm nay, Bùi Vũ Khanh cảm thấy, so với mất trí nhớ, nói thân thể này bị hoán hồn còn hợp lý hơn.
Cừu Kỳ không để ý đến ánh mắt quan sát của Bùi Vũ Khanh, cô cau mày nghiêm túc viết xong những gì muốn nói. Viết xong, cô lại thấy giọng văn có vẻ hơi nghiêm túc, nên suy nghĩ một chút, rồi vẽ thêm một khuôn mặt cười toe toét.
Vẽ xong, cô giơ tờ giấy lên trước mặt ngắm nghía. Không nói gì khác, bức vẽ này đẹp hơn mấy chữ cô vừa viết nhiều, chỉ vài nét bút đã vẽ ra được vẻ hoạt bát, đáng yêu của cô.
Quả nhiên làm nghề cũ vẫn thuận tay hơn. Cừu Kỳ xoay xoay cây bút, thấy hơi ngứa tay. Là một họa sĩ chuyên vẽ tranh 18+, một ngày không luyện tập là không chịu được.
“Đại nhân, tay ngươi dính mực rồi.” Bùi Vũ Khanh bước tới, cầm tay phải Cừu Kỳ lên xem, bên trong cổ tay trắng nõn của cô dính đầy mực đen.
Cừu Kỳ quay đầu lại nhìn, đúng là mực này chất lượng kém, khô rất chậm, nên chỉ cần một chút cũng có thể dây ra khắp nơi. Nói quá lên thì gần như cả cánh tay cô đều đen kịt rồi.
Cô dùng ngón tay cái chà xát trên da, kết quả da bị chà đến đỏ ửng lên mà mực vẫn không trôi. Vừa nói anh chất lượng kém là anh làm khó ta ngay đúng không?
“Để ta, đại nhân.” Bùi Vũ Khanh nhúng ướt khăn, bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Cừu Kỳ, nắm lấy tay cô, kiên nhẫn lau từng chút một.
Thật ra, lúc đầu Cừu Kỳ khá cảm động, nhất là nhìn từ góc độ này, còn có thể thấy rõ hàng mi dài và sống mũi cao thẳng của Bùi Vũ Khanh. Nhưng rất nhanh, cơn đau ở tay đã kéo cô về lại hiện thực tàn khốc.
Cừu Kỳ cặm cụi nhìn Bùi Vũ Khanh lau, ừm, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da gần như trong suốt. Tay thì đẹp đấy, nhưng lực đạo này... Đây nào phải lau tay, đây là muốn bóp nát xương tay cô thì có!
“Hự...” Cừu Kỳ rên lên một tiếng đầy ấm ức, “Phu nhân, đau quá...”
Bùi Vũ Khanh ngẩng đầu, trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng, “Đại nhân, chịu khó một chút, sắp sạch rồi.”
Cừu Kỳ: Ta tin nàng mới lạ. Tối qua lúc nàng muốn gϊếŧ ta, nàng cũng nói câu này đấy thôi!
“Vâng...” Cừu Kỳ nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, cố gắng nặn ra một nụ cười, “Da ta dày thịt béo, chịu được mà.”
.
Không lâu sau, Nghiêm Vãn đã dẫn sứ giả của Nhân tộc đến.
“Cha! Mẹ! Con bất hiếu! Để cha mẹ tóc bạc tiễn con tóc xanh! Kiếp sau chúng ta lại làm người nhà! A a a a cứu mạng! Ta sợ chết quá!”
Tiếng khóc lóc ngày càng gần hơn. Cừu Kỳ lại có thính giác rất tốt, khi sứ giả khóc đến trước mặt, cô cảm thấy đầu mình sắp bị chấn động đến choáng váng.
“Dừng lại! Im lặng!” Cô giơ tay ra chắn trước mặt, “Ai nói muốn gϊếŧ anh?”
Chàng trai trẻ nước mũi tèm lem nhìn Cừu Kỳ, rồi lại run rẩy cúi đầu xuống, “Hức... Ta sai rồi, Thú Thần đại nhân xin hãy tha mạng cho ta.”
“Haizz, lại là một kẻ không hiểu tiếng người.” Cừu Kỳ thở dài, chống hai tay lên eo.
Thấy điệu bộ này của cô, sứ giả càng hoảng sợ, há miệng định khóc tiếp thì Bùi Vũ Khanh nhanh tay nhét cái khăn vừa lau tay cho Cừu Kỳ vào miệng hắn, “Đại nhân bảo anh im lặng, làm được không?”
“Ưʍ... Ưm ưm!”
Thấy người này cuối cùng cũng yên tĩnh, Cừu Kỳ bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt sứ giả, ngang tầm mắt với hắn, “Bây giờ đầu óc tỉnh táo chưa? Hiểu ta nói gì chứ?”
“Ưm ưm!”
“Vậy thì được.” Cừu Kỳ búng tay ra hiệu, Bùi Vũ Khanh liền đưa bức thư cô vừa viết cho cô. Chữ viết nguệch ngoạc được đựng trong phong thư tinh xảo trông cũng ra gì đấy. Cừu Kỳ nhận lấy, nhét bức thư vào vạt áo sứ giả, “Đem bức thư này về đưa cho người đứng đầu của các anh, làm được không?”
“Ư... Ư ư ư!”
“Được thì gật hai cái, không được thì lắc đầu.”
Sứ giả điên cuồng gật đầu, mạnh đến nỗi tưởng như cổ sắp gãy đến nơi.
“Ok, xong việc.” Cừu Kỳ vỗ tay đứng dậy, quay sang nói với Nghiêm Vãn, “Quản gia, tiễn khách.”
Nghiêm Vãn gật đầu, dường như không hề tò mò về nội dung bức thư. Bà ta túm cổ sứ giả lên, xách như xách gà con ra ngoài.
Ra khỏi cửa, sứ giả mới nhớ đến việc lấy cái khăn đầy vị mực ra khỏi miệng, len lén nhìn bà lão kỳ quái bên cạnh đang đi như lướt, “Bà không định chờ ta ra khỏi cửa rồi đâm chết ta đấy chứ?”
Nghiêm Vãn đáp không thèm liếc mắt, “Đại nhân chỉ dặn ta đưa anh đến cửa.”
Nghe xong câu trả lời, sứ giả càng hoảng sợ, “Không phải chứ... Bà thật sự muốn gϊếŧ ta sao?”
Đưa anh ta đến cửa, chẳng phải là có ý muốn tiễn anh ta lên Tây Thiên ngay tại cửa sao!
Quả nhiên lời tiền bối nói không sai, đến Thú Nhân tộc làm sứ giả, chẳng ai có kết cục tốt đẹp. Nếu không bị Thánh nữ đích thân chỉ định, anh ta quyết không dại gì đi chịu chết như thế.
“Xin bà tha cho ta! Bà muốn gì ta cũng cho!”
Nghe thấy câu này, Nghiêm Vãn mới có phản ứng, quay người nhìn thẳng vào anh ta, “Tiền, ta thích tiền.”
“Được! Được được được! Ta đưa hết mọi thứ trên người cho bà!”
Nói xong, sứ giả bắt đầu móc đồ trong người ra. Đầu tiên là túi tiền rách nát, sau đó là ngọc bội cũ kỹ. Thấy Nghiêm Vãn vẫn lạnh lùng không chút thay đổi, anh ta hoảng hốt, bắt đầu cởϊ qυầи áo.
“Bộ quần áo này là Thánh nữ ban tặng! Hoa văn thêu đều là chỉ vàng thật! Còn cả viên đá quý trên mũ này...”
“Nhanh lên.” Nghiêm Vãn cắt ngang, “Cởi xong thì lên đường đi. Ta còn phải về chuẩn bị bữa trưa.”
“Vâng... Vâng...” Sứ giả vội vàng cởi đến chỉ còn lại chiếc quần đùi, ôm thân mình trần trụi đứng ở cửa run cầm cập.
“Ừm, nhớ mang thư đến đấy.” Nghiêm Vãn ung dung nhặt vài thứ đáng giá từ đống “rác rưởi” kia, “Tạm biệt, không tiễn.”
“Cảm ơn bà bà! Bà là ân nhân cứu mạng của ta!” Sứ giả lau nước mũi, chạy biến ra ngoài.
“Quay lại.” Nghiêm Vãn quát.
“Còn... Còn chuyện gì nữa ạ?”
“Gọi chị.”
“Vâng vâng! Cảm ơn chị! Cảm ơn người đẹp! Đại ân đại đức của chị, ta nhất định ghi nhớ trong lòng!”
“Cút đi.”
...