Nghiêm Vãn là yêu quái ngàn năm, ngay cả nguyên chủ cũng không dám tùy tiện cứng rắn với bà, nên Cừu Kỳ dù thế nào cũng không dám tỏ thái độ với bà.
Câu "người ta" điệu đà của Cừu Kỳ vừa thốt ra, biểu cảm của hai người có mặt đều cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ khó chịu không nói nên lời.
"Người đợi một chút." Nghiêm Vãn dù sao cũng là người chuyên nghiệp, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bày ra vẻ cung kính với Cừu Kỳ.
Bà ta lấy từ bên hông ra một vòng sắt to có thể làm vòng cổ cho trâu, trên đó chi chít chìa khóa, ước chừng nặng khoảng mười cân, nhưng Nghiêm Vãn vẫn bình thản xách nó bằng một ngón tay.
"Đây là chìa khóa thư phòng, người cầm lấy." Bà ta lấy ra một chiếc, hai tay đưa cho Cừu Kỳ.
"Cảm ơn." Cừu Kỳ nhận lấy chìa khóa, theo thói quen sờ lên eo, sờ không thấy mới nhớ ra bộ đồ này không có túi. Bùi Vũ Khanh thấy vậy, đưa tay ra nhận lấy, "Đại nhân, để ta cầm cho."
"Được, làm phiền phu nhân." Cừu Kỳ không đề phòng cô ấy, vốn dĩ chìa khóa này là lấy cho cô ấy.
Giao chìa khóa xong, Nghiêm Vãn vẫn chưa định đi, mà lấy từ trong tay áo ra một cuộn giấy bắt đầu đọc.
"Sáng nay, nhân tộc có cống phẩm đưa đến."
Lý do nhân tộc đưa cống phẩm cho thú tộc là vì hai bên đã ký hiệp ước hòa bình từ ngàn năm trước. Thú tộc có vũ lực mạnh mẽ, nhưng trí tuệ không cao, không biết canh tác, dệt vải, nên lương thực, quần áo của họ đều đến từ nhân tộc, những người giỏi giao thương buôn bán. Còn nhân tộc thì để ý đến mảnh đất màu mỡ của thú tộc, dùng vật phẩm để đổi lấy quyền khai thác và sự an toàn cho tộc mình.
Trong hiệp ước này có một điều khoản đặc biệt quan trọng: Thú tộc không được tùy tiện làm hại nhân tộc. Nếu vi phạm, thủ lĩnh thú tộc sẽ xử tử hoặc giao cho nhân tộc xử lý.
Điều khoản này lúc mới ban hành, thực ra không nhiều thú tộc để ý, nhưng sau khi nhân tộc thông hiểu ngũ hành linh thuật, có khả năng chống lại thú tộc, nó mới thực sự có sức răn đe.
"Ồ, vậy kiểm kê xong thì cất vào kho đi." Hiện tại Cừu Kỳ đang bận tâm đến việc tháo Huyền Băng Hoàn, không mấy chú ý đến lời Nghiêm Vãn nói.
"Đại nhân." Nghiêm Vãn nhấn mạnh giọng gọi Cừu Kỳ, đợi cô nhìn về phía mình mới thong thả nói tiếp, "Ta muốn nói là, cống phẩm nhân tộc lần này đưa đến vẫn có vấn đề. Ta đã kiểm kê rồi, tuy số lượng không thiếu, nhưng gần hai phần ba vải vóc, châu báu đều là hàng kém chất lượng, thậm chí cả hoa quả, lương thực cũng có một nửa là đồ cũ."
Cừu Kỳ chống cằm, tạm thời chuyển sự chú ý sang chuyện cống phẩm.
Theo lời Nghiêm Vãn, vấn đề cống phẩm thiếu chất lượng đã không phải chuyện ngày một ngày hai. Cô nhớ lại cách làm của nguyên chủ trước đây.
Đều là sau khi nghe Nghiêm Vãn báo cáo xong thì nổi trận lôi đình, sai người bắt sứ giả đến đánh đập, rồi sai người mang đầu sứ giả về thị uy.
Cách làm này ban đầu có hiệu quả, nhưng cũng như đã nói ở trên, linh thuật của nhân tộc mấy trăm năm gần đây đã có những bước tiến vượt bậc, ngày càng có nhiều người có khả năng tự bảo vệ mình, sức mạnh tăng lên thì cũng có thêm tự tin, đặc biệt là vị Thánh nữ mới nhậm chức của họ, nghe nói là thiên tài hiếm có, một mình thông hiểu năm loại linh thuật, trong lòng nhân tộc gần như là thần thánh.
Cống phẩm bắt đầu có vấn đề từ ba năm trước, mà vị Thánh nữ này cũng mới nhậm chức ba năm trước, Cừu Kỳ dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra chuyện này có liên quan đến cô ta.
"Được rồi." Cừu Kỳ thở dài, vẫy tay với Nghiêm Vãn, "Sứ giả của họ chắc vẫn chưa đi xa, gọi hắn vào đây."
Nghiêm Vãn không lập tức làm theo, "Đại nhân, đến nước này rồi, e là chiêu gϊếŧ gà dọa khỉ không còn tác dụng."
"Ai bảo ta muốn gϊếŧ gà dọa khỉ." Cừu Kỳ biết bà ta chắc đang nghĩ mình lại muốn chém đầu sứ giả để thị uy, bèn giải thích, "Bây giờ ta đã hoàn lương rồi, không thích chém gϊếŧ nữa. Ta gọi hắn đến chỉ để nói chuyện thôi, bà yên tâm."
Nghiêm Vãn ngẩng đầu lên, ánh mắt lại nhìn về phía Bùi Vũ Khanh.
Bùi Vũ Khanh nhận được ánh mắt nghi hoặc của bà, khẽ gật đầu với bà, "Đại nhân nói vậy thì không có vấn đề gì."
“Được, ta sẽ đi mời sứ giả đến.” Nghiêm Vãn cung kính cúi người, lui ra ngoài.
Cừu Kỳ xắn tay áo, “Phu nhân, có giấy bút không? Ta muốn viết một bức thư.”
“Có, đại nhân, ta đi thư phòng lấy ngay.” Bùi Vũ Khanh hành động rất nhanh, cầm chìa khóa đi lấy giấy về, đặt đồ lên bàn, tự giác mài mực.
Cừu Kỳ cố gắng nhớ lại cách cầm bút mà thầy giáo dạy thư pháp hồi đi học đã dạy, cầm cây bút lông mềm mại viết lên giấy, chữ tuy hơi xấu, nhưng cô thấy đọc được là được rồi.
Bùi Vũ Khanh lặng lẽ cúi đầu mài mực, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc về phía Cừu Kỳ.
Nguyên chủ mù chữ, ngày thường ghét nhất là đọc sách, viết chữ, nên mọi việc giấy tờ trong viện đều do quản gia làm, ngay cả sổ sách cũng không ngoại lệ. Nhưng một người như vậy, sao bây giờ lại viết chữ thành thạo đến thế? Nếu thật sự mất trí nhớ, không thể nào tự dưng có thêm một kỹ năng, thật không hợp lý.