Cuộc Sống Hàng Ngày Sau Khi Kế Thừa Hậu Cung

Chương 17

Vất vả lắm mới lấy được chìa khóa thư phòng, Cừu Kỳ vội vàng chạy đến thư phòng.

Sách ở đây đa phần là cống phẩm của Nhân tộc, sớm nhất có thể truy ngược về tận mấy nghìn năm trước.

Cừu Kỳ dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, đi đến dãy trong cùng của giá sách, cuối cùng dừng lại ở dãy thứ hai từ dưới lên, kiễng chân, cố gắng lấy ra một cuốn sách dày phủ đầy bụi ở trên cùng.

“Phù! Khụ khụ... Phủi phủi.”

Thổi sạch bụi trên bìa, Cừu Kỳ mới nhìn rõ tên cuốn sách —— “Ngũ Hành Linh Thuật”.

Lấy chìa khóa Huyền Băng Hoàn giấu ở giữa ra, Cừu Kỳ mới bắt đầu xem cuốn sách này. Linh thuật được nhắc đến trong đây dường như chính là loại mà Tinh Linh tộc và Nhân tộc tu luyện.

Đúng như tên gọi, Ngũ Hành Linh Thuật lấy năm nguyên tố Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ làm gốc, chú ngữ làm phương tiện để thi triển.

Người đầu tiên được phát hiện có thể sử dụng linh thuật là con lai giữa hoàng tộc và Tinh Linh tộc, cũng là người đầu tiên có thể sử dụng linh thuật của cả năm nguyên tố.

Sau đó, hậu duệ của vị hoàng tử này đều kế thừa thiên phú của anh ta, người bình thường chỉ có thể sử dụng linh thuật của một nguyên tố, người có thiên phú cao hơn có thể sử dụng hai, ba loại. Người có thể sử dụng linh thuật của cả năm nguyên tố như Thánh nữ đã hơn trăm năm rồi chưa xuất hiện, nên cũng khó trách Nhân tộc hiện tại tôn sùng bà ta như thần thánh.

Nhờ khả năng đọc hiểu được rèn luyện qua nhiều năm đọc sách chuyên ngành, Cừu Kỳ nhanh chóng nắm được nội dung cuốn sách.

Thứ nhất, phải có huyết thống của Tinh Linh tộc. Thứ hai, chăm chỉ học thuộc lòng chú ngữ và luyện tập. Nhưng quan trọng nhất vẫn là huyết thống, nhiều người luyện tập mười năm cũng không bằng một câu “Balala Tiểu Ma Tiên biến hình” của người có huyết thống thuần khiết.

“Chậc, chỉ vậy thôi sao?” Cừu Kỳ còn tưởng thứ được cất giấu kỹ như vậy ít nhất cũng phải là bí kíp võ công gì đó, hóa ra chỉ là một cuốn sách chú ngữ.

Nhìn thấy cốc nước trên bàn, Cừu Kỳ nghĩ, hay là thử xem sao?

“%&%*……&%*” Vừa dứt lời, nước trong cốc bay lên, hóa thành một dòng nước bắn về phía ngón tay Cừu Kỳ.

“Woa, thật sự được kìa?” Cừu Kỳ trố mắt. Tối hôm qua suýt bị Bùi Vũ Khanh đông chết cô cũng không thấy ngạc nhiên bằng lúc tự mình sử dụng linh thuật.

Cô lật vài trang, chọn một cái khó hơn rồi đọc, “%*……¥%*&&%*¥&”

Đọc xong, cô tập trung ý niệm, điều khiển dòng nước đang lơ lửng trên không bay lên cao, biến thành hình mũi tên, sau đó khẽ nhúc nhích ngón trỏ chỉ xuống sàn nhà, mũi tên nước liền lao xuống, cắm phịch xuống sàn, nước bắn tung tóe, chỉ để lại một lỗ nhỏ sâu khoảng nửa đốt ngón tay.

Tuy lực sát thương không lớn, nhưng Cừu Kỳ đã rất hài lòng rồi, cô không ngờ chỉ đọc vài câu mà đã có tác dụng lớn đến vậy.

Chơi chán rồi Cừu Kỳ mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng —— cô là Thú nhân, tại sao lại sử dụng được linh thuật?

Vất vả lắm mới tìm được câu trả lời trong đống ký ức hỗn độn của nguyên chủ.

Nguyên chủ vốn là kẻ gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật, không chỉ tàn sát vô số Thú nhân, mà còn gϊếŧ không ít người của các tộc khác, ngay cả Tinh Linh tộc mạnh mẽ, nguyên chủ cũng đã gϊếŧ hơn mười người.

Nhân tộc phải cầu trời khấn phật mới mong có được chút thiên phú, nhưng Cừu Kỳ thì không cần, bởi vì cách nguyên chủ hấp thụ linh khí chẳng khác nào nuốt sống, hiệu quả hấp thụ gần như đạt 100%.

Lý do nguyên chủ không xem cuốn sách này là vì nó chướng mắt, dù sao nguyên chủ cũng đã là kẻ vô địch thiên hạ rồi, cần gì phải tốn thời gian học mấy thứ này.

Thêm nữa là, nguyên chủ ghét nhất đọc sách, viết chữ.

Thứ đó có mắt như mù, không biết hàng xịn, nhưng Cừu Kỳ thì không như thế.

Cô ôm cuốn sách, hí hửng nói, “Cuốn sách này ta nhất định phải học thuộc lòng!”

Cừu Kỳ lau sạch sẽ cuốn “Ngũ Hành Linh Thuật” từ đầu đến cuối, rồi đặt nó cùng cuốn “Bách Khoa Vũ Khí Toàn Thư” của mình ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn.

...

Linh thuật thì phải luyện, nhưng trước mắt việc cần làm nhất là tháo Huyền Băng Hoàn.

Cừu Kỳ lấy giấy bút ra, bắt đầu lên kế hoạch.

Đầu tiên, quá trình tháo vòng không tránh khỏi đau đớn, cô phải tìm xem thế giới này có loại thảo dược nào có thể thay thế thuốc mê không.

Thứ hai, là vấn đề mất máu, nhưng Bùi Vũ Khanh đã xin được máu Nhân ngư rồi, nên tạm thời không cần lo lắng về thuốc cầm máu.

“Ừm... Còn nữa...” Cừu Kỳ vừa viết vừa sửa trên giấy, loay hoay cả buổi sáng, cuối cùng nằm gục xuống bàn ngủ thϊếp đi.

Trước bữa trưa, Bùi Vũ Khanh đến thư phòng tìm người.

Cô gõ cửa, đợi một lúc không thấy ai trả lời mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Bàn làm việc trong thư phòng nằm đối diện cửa ra vào, là nơi có ánh sáng tốt nhất. Cửa vừa mở, ánh nắng chói chang của buổi trưa tràn vào, chiếu thẳng vào mặt người đang nằm gục trên bàn.

Cừu Kỳ áp má phải lên bàn, hàng mi dài rủ xuống gương mặt trông rất ngoan ngoãn, ánh nắng xuyên qua mái tóc nhuộm lên những sợi tóc màu nâu ấm áp dịu dàng. Cô ngủ say sưa, trên tay còn nắm chặt một cây bút lông, ngón tay vừa mới lau sạch sẽ lại dính đầy mực, đôi môi anh đào hồng nhuận mấp máy vài cái, hình như đang lẩm bẩm điều gì đó.

"Gây mê... Cầm máu... Phu nhân, không đau..."