Cuộc Sống Hàng Ngày Sau Khi Kế Thừa Hậu Cung

Chương 10

Dưới ánh trăng đỏ như máu, một bóng người mảnh mai mặc áo trắng lướt qua từ sân chính, bóng dáng thon dài hắt lên tường và mái nhà, cuối cùng dừng lại ở một hòn non bộ khuất nẻo trong sân sau.

Bùi Vũ Khanh đi đến phía sau hòn non bộ, vén cành liễu rủ xuống, ấn vào cơ quan, cánh cửa đá liền mở ra. Sau khi cô đi vào, cánh cửa nhanh chóng tự động đóng lại, nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không thấy dấu vết có người ra vào.

Đây là nơi gần nguồn nước nhất trong toàn bộ khu nhà, Cừu Kỳ không thích môi trường ẩm ướt nên rất ít khi đến đây. Những người sống quanh đây thường là những phi tần bị cô lạnh nhạt.

Nhưng trong khu nhà ăn thịt người không nhả xương này, bị lãng quên ngược lại là một loại ân huệ.

Đi qua hành lang dài, trong căn phòng ở sâu nhất, mọi người đang chờ tin tức của cô.

Khi Bùi Vũ Khanh mở cửa, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô xuất hiện trước mắt mọi người, phản ứng đầu tiên của mọi người là thở phào nhẹ nhõm, nỗi buồn trong mắt vơi đi vài phần. Nhưng họ nhanh chóng nhận ra, nếu Bùi Vũ Khanh còn sống trở về, nghĩa là Cừu Kỳ cũng chưa chết.

"Chị Bùi, chị đã về rồi." Tổ Miên Miên cau mày, lo lắng nhìn Bùi Vũ Khanh đang ngồi ở vị trí cao nhất: "Yêu nữ đó không làm gì chị chứ? Nghe Ân Từ nói, mấy phi tần thị tẩm đêm nào cũng kêu la thảm thiết, tiếng kêu còn khó nghe hơn cả tiếng gà bị cắt tiết, nghĩ đến cảnh đó thôi đã thấy nổi da gà rồi."

Nguyên hình của Tổ Miên Miên là cừu, tính tình ngày thường cũng hiền lành như vẻ ngoài, thích ngủ nướng, nhát gan, không thích tranh cãi, nhìn qua là kiểu người rất dễ bắt nạt. Tuy nhiên, những kẻ vì vẻ ngoài mà xem thường, chọc giận cô ta, kết cục đều rất thê thảm.

Bùi Vũ Khanh đi đến chỗ ngồi chính giữa, Ân Từ ngồi bên phải khịt mũi, cúi đầu nhìn thấy tay phải Bùi Vũ Khanh đang chảy máu: "Ngươi bị thương?"

Nguyên hình của Ân Từ là sói, bản tính hoang dã đã ăn sâu vào máu, đặc biệt nhạy cảm với mùi máu và sát khí.

Bùi Vũ Khanh cụp mắt, liếc nhìn lòng bàn tay vẫn đang chảy máu, thản nhiên gật đầu: "Không sao."

"Nhưng mà..."

"Kế hoạch thất bại, yêu nữ đó chưa chết." Bùi Vũ Khanh cắt ngang lời Tổ Miên Miên, dùng cách ngắn gọn nhất để thông báo kết quả.

Bên cạnh, một con chim sơn ca màu xanh xám chưa hóa thành hình người vỗ cánh bay về phía Bùi Vũ Khanh.

"Chíp..." Nó đậu lên vai Bùi Vũ Khanh, yếu ớt gọi cô: "Chủ nhân... đừng bỏ rơi ta."

Nó vốn là thú cưỡi của Bùi Vũ Khanh, lớn lên cùng cô từ nhỏ, toàn bộ linh lực đều đến từ cô. Bây giờ Bùi Vũ Khanh bị Cừu Kỳ dùng Tỏa Cốt Ấn phong ấn hơn nửa linh lực, khiến nó không thể duy trì hình dạng con người.

Chú chim nhỏ mũm mĩm cố sức di chuyển móng vuốt, dụi đầu vào má Bùi Vũ Khanh, đôi mắt ngấn lệ: "Hu hu... chíp."

"Được rồi, ta chưa chết." Bùi Vũ Khanh không chịu nổi bộ dạng này của nó, thở dài đưa tay bế nó lên trước mặt: "Đừng khóc nữa, xấu lắm."

Bùi Vũ Khanh biết rõ tính cách của con vật nhỏ do mình nuôi lớn này, nếu nói trước kế hoạch cho nó biết, nó sẽ khóc lóc ầm ĩ khắp sân sau, đến lúc đó ai cũng biết cô định đi chịu chết, để yêu nữ kia đề phòng trước thì hỏng việc.

- Mặc dù bây giờ kế hoạch vẫn thất bại.

"Vậy, đêm nay đã xảy ra chuyện gì?" Ân Từ lên tiếng, đây là điều mà họ tò mò nhất lúc này.

Bùi Vũ Khanh đặt chén trà xuống: "Cho đến khi tận mắt thấy ả nuốt Thú Nguyên Châu, tất cả các bước đều không có sai sót, khả năng duy nhất là chú thuật của Vu Nhân không có tác dụng."

“Lúc đầu cô ta quả thật có vẻ rất đau đớn rồi hôn mê bất tỉnh.” Chịu ảnh hưởng của khế ước chủ tớ, Bùi Vũ Khanh cũng cảm thấy sinh lực trong cơ thể mình đang dần mất đi, nhưng đến một thời điểm nào đó, lực lượng áp chế đột nhiên biến mất, cùng với tiếng Cừu Kỳ tỉnh lại, ý thức của Bùi Vũ Khanh cũng trở nên minh mẫn: “Nhưng lần này sau khi tên ác ma đó tỉnh lại, tính cách so với trước kia… khác nhau một trời một vực.”

“Khác nhau như thế nào?”

Bùi Vũ Khanh kể lại chuyện mình đánh lén Cừu Kỳ nhưng đối phương lại không hề hay biết, cùng với việc thuật đọc tâm không có tác dụng cho mọi người nghe, sau đó thu về một đống biểu cảm kinh ngạc.

“Đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, còn những chuyện khác, có lẽ phải để mọi người tự mình chứng kiến mới biết được.”

Chỉ nói miệng thôi, e là họ khó mà hình dung ra được.

“Liệu có phải là do lời nguyền đó vẫn còn chút tác dụng, tuy không gϊếŧ được cô ta, nhưng lại khiến Thú Nguyên Châu bị trục trặc?”