Cuộc Sống Hàng Ngày Sau Khi Kế Thừa Hậu Cung

Chương 9

Bùi Vũ Khanh nằm ngửa, kiên nhẫn chờ đến khi hơi thở của Cừu Kỳ đều đặn, mới nhẹ nhàng gỡ tay cô ra rồi đứng dậy.

"Phu nhân..." Một tiếng gọi khẽ, mềm mại và đầy vẻ mệt mỏi.

Bùi Vũ Khanh dừng lại, chậm rãi quay đầu, thấy Cừu Kỳ vẫn nhắm mắt thì thở phào nhẹ nhõm.

Cừu Kỳ nhắm mắt, môi hơi hé mở, hàng mi dài in bóng mờ nhạt trên da, lông mày giãn ra, khóe miệng mỉm cười, ngủ say sưa không chút đề phòng.

Bùi Vũ Khanh cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ yên của Cừu Kỳ, ánh mắt càng lúc càng u ám, ham muốn gϊếŧ chết yêu nữ trước mắt này cứ thôi thúc trong đầu cô.

Bàn tay buông thõng bên người nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, máu rỉ ra từ kẽ móng tay.

Cô giơ tay phải lên, không cần chú ngữ phụ trợ, một quả cầu ánh sáng xanh nhạt hiện ra trên lòng bàn tay.

Trong ngũ hành linh pháp của Tinh Linh tộc, Bùi Vũ Khanh giỏi nhất là điều khiển nước. Cô có thể tùy ý thay đổi hình dạng của nước, khiến nó đóng băng hoặc bốc hơi. Một quả cầu pháp thuật nhỏ như vậy cũng đủ để biến toàn bộ cơ thể của một con voi thành băng trong nháy mắt.

Bùi Vũ Khanh giơ tay, từ từ tiến lại gần Cừu Kỳ đang ngủ say. Ánh sáng nhạt chiếu lên mặt cô, khiến làn da mang một màu xanh nhạt kỳ dị. Mấy sợi tóc mai gần đó đã bắt đầu đóng băng, cứng đờ như chỉ cần chạm nhẹ sẽ gãy làm đôi.

Chỉ cần tiến lại gần thêm chút nữa, người sống sờ sờ trước mặt sẽ giống như những sợi tóc kia, mất đi sinh khí.

Nhưng Bùi Vũ Khanh không lập tức hành động, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Thú Nguyên Châu của Cừu Kỳ bẩm sinh rất nhạy cảm với năng lượng xung quanh, cho dù là cuộc chiến cách xa hàng chục dặm cũng có thể cảm ứng được. Bao nhiêu năm qua, không ai có thể đánh lén cô thành công cũng vì lý do này - căn bản không ai có thể đến gần cô.

Nhưng bây giờ, mọi thứ lại ở ngay trước mắt, dễ dàng đến mức khiến Bùi Vũ Khanh càng thêm nghi ngờ, liệu có phải đây là một cái bẫy hay không.

"Ưʍ..." Cừu Kỳ nhắm mắt ôm gối cọ cọ, mái tóc rối bù trên đầu dựng đứng lên. Cô cau mày, cố sức kéo hết chăn về phía Bùi Vũ Khanh: "Phu nhân, nhớ đắp chăn... nàng thể hàn, dễ bị cảm lạnh."

Giọng điệu của cô rất thoải mái, không hề có chút cảnh giác nào với nguy hiểm sắp xảy ra, dường như dù đang ngủ say, trong lòng cũng chỉ tràn ngập sự quan tâm lo lắng cho Bùi Vũ Khanh.

Bùi Vũ Khanh cụp mắt xuống, ánh sáng xanh trên tay dần dần biến mất, sát khí trong mắt cũng theo đó rút đi.

"Vâng, đại nhân."

Dù đã mất trí nhớ, nhưng bản năng này đã ăn sâu vào xương tủy, không thể nào kìm nén được. Nhưng bây giờ, Bùi Vũ Khanh chỉ cảm thấy Thú Nguyên Châu trong cơ thể Cừu Kỳ như nước đọng, không một gợn sóng.

Bùi Vũ Khanh bình tĩnh thay đổi sắc mặt, từ bỏ ý định đánh rắn động cỏ, đưa tay nhận lấy chăn, trải lên chỗ cô vừa nằm, cúi người xuống bên tai Cừu Kỳ: "Đã đắp rồi, đại nhân."

Người trong mộng cười ngọt ngào, lông mày giãn ra: "Tốt rồi, ngủ ngon!"

Bùi Vũ Khanh không rời đi ngay, cô ngồi yên tại chỗ một lúc, chờ đến khi Cừu Kỳ hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa mới rời đi.

Cánh cửa gỗ đóng lại, tiếng động nhỏ đến mức gần như không thể nhận ra. So với lúc trước, trong phòng chỉ thêm một chút mùi máu tanh thoang thoảng.

Người đang nằm ngủ yên bình trên giường lặng lẽ mở mắt. Đôi đồng tử đen láy của Cừu Kỳ không biết từ khi nào đã nhuốm màu máu, cô nhìn chằm chằm vào màn trướng trên đỉnh giường, ánh mắt trống rỗng khiến cô trông có vẻ hơi thất thần.

Cừu Kỳ giữ nguyên trạng thái ngây người này khoảng năm sáu phút, rồi mới chậm rãi đưa tay lên, run rẩy nắm lấy một lọn tóc bên tai. Cái lạnh thấu xương nơi đầu ngón tay dường như chỉ cần một giây là có thể khiến da thịt cô bị hoại tử, nhưng cô vẫn nắm chặt, rất lâu không buông ra.

Lần đầu tiên trong đời được nếm trải cảm giác gần kề cái chết như vậy, thật sự... mẹ kiếp, cũng hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ.