Cuộc Sống Hàng Ngày Sau Khi Kế Thừa Hậu Cung

Chương 11

Viên Thú Nguyên Châu trên người Cừu Kỳ trói buộc vô số oan hồn, nếu đặt trên người thường chắc chắn không cầm cự nổi ba ngày sẽ nổ tung thân xác mà chết, nguyên chủ có thể bình an vô sự cho đến nay là nhờ thân thể kim cương bất hoại.

Tuy hiện tại lời nguyền của Vu Nhân không thể tiêu diệt cô ta ngay lập tức, nhưng có lẽ đã làm suy yếu một phần sức mạnh, khiến Cừu Kỳ không thể hoàn toàn khống chế Thú Nguyên Châu, gián tiếp dẫn đến sự sai lệch về trí nhớ và tính cách của cô ta.

Tổ Miên Miên ôm lấy cánh tay mình run rẩy, “Cô ta lại thay đổi rồi, không lẽ còn đáng sợ hơn lần trước sao?”

Nguyên chủ khi mất kiểm soát từng có hành vi điên cuồng tàn sát nửa cái sân thú nhân để mua vui, lý do đơn giản chỉ là vì hôm đó thời tiết không tốt.

“Tạm thời vẫn chưa nhìn ra.”

“Vậy kế hoạch ám sát…”

Bùi Vũ Khanh cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay bê bết máu của mình, bây giờ với cơ thể yếu ớt này, dù chỉ là một thuật nhỏ mà trước kia có thể thi triển chỉ bằng một cái búng tay cũng tiêu hao nhiều sức lực của cô như vậy, thật nực cười.

“Kế hoạch ám sát, vẫn giữ nguyên.”



Cừu Kỳ ngủ rất luộm thuộm, chiếc giường rộng một mét rưỡi trong căn phòng thuê, lúc ngủ thì ở đầu giường, lúc tỉnh lại thì nằm dưới sàn, chuyện này xảy ra như cơm bữa.

Vì vậy sáng nay sau khi tỉnh dậy, phát hiện mình đang ôm eo người ta chảy nước miếng ròng ròng, cô chẳng hề ngạc nhiên chút nào.

— Chủ yếu là mất mặt.

Lo người bên cạnh sẽ bất ngờ bật dậy cho mình một cái tát, Bùi Vũ Khanh đã thức cả đêm, nhưng kết quả là trong ba canh giờ sau khi cô trở về, chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nếu có gì khác thường, thì đó là Cừu Kỳ vốn ngủ ở mép giường, càng lúc càng ngủ gần cô hơn.

Quần áo Cừu Kỳ mặc vốn đã rộng thùng thình, chỉ nhờ sợi dây thắt lưng mới không bị bung ra, nhưng dù quần áo có chắc chắn đến đâu cũng không chịu nổi cô nàng cứ thay đổi mười tư thế ngủ trong một nén nhang như vậy, chẳng mấy chốc, vạt áo đã bị cô tự mình vén lên tận đùi, chỉ còn một chút nữa là lộ hết.

Bùi Vũ Khanh cụp mắt, ánh mắt lướt qua bắp đùi trắng nõn của Cừu Kỳ, bình tĩnh đưa tay ra, kéo vạt áo xuống che lại cơ thể cho cô, cả quá trình ánh mắt vẫn điềm tĩnh không chút du͙© vọиɠ.

“Ưm… nóng…” Người trong mộng lầm bầm một tiếng, tay sờ soạng trên cổ, lại kéo vạt áo.

Cổ áo rộng mở ra, bờ vai gầy guộc trắng nõn lộ ra, trên đó còn có vài vết cào mới do chính chủ nhân cơ thể tự cào.

Bùi Vũ Khanh thu hồi ánh mắt, lặng lẽ kéo áo lại cho cô.

“Nóng…”

“Sẽ bị cảm lạnh đấy, đại nhân.”

“Nhưng mà nóng quá…” Nguyên chủ vốn thích mát sợ nóng, do vấn đề thể chất, Cừu Kỳ chưa quen được.

Hai người cứ lặp đi lặp lại như vậy, đến lần thứ tám Bùi Vũ Khanh kéo áo, Cừu Kỳ chuyên gia ngủ nướng cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy.

Cô mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là sờ điện thoại dưới gối, nhưng tay đưa ra lại không chạm vào vật thể vuông vức lạnh lẽo trong trí nhớ, mà lại sờ vào một bàn tay mềm mại ấm áp.

Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khó chịu trên đỉnh đầu, Cừu Kỳ sững người một lúc, ký ức tối qua ùa về như nước lũ.

Đúng rồi, cô đã xuyên không, bây giờ là Thú Thần đại nhân sở hữu một hậu cung tình (sát) nhân (thủ).

“Xin lỗi xin lỗi, ta không cố ý.” Lần đầu nói câu này có lẽ còn chút đáng tin, nhưng đây là lần thứ bao nhiêu rồi, chắc chắn danh hiệu “yêu râu xanh” đã được đóng dấu trong lòng Bùi Vũ Khanh.

Cái tát này vừa vặn rơi vào bả vai bị Huyền Băng Hoàn khóa chặt, Bùi Vũ Khanh dĩ nhiên cho rằng Cừu Kỳ cố ý, môi mím thành một đường thẳng lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt, “Vâng, đại nhân.”

Cừu Kỳ rụt tay lại, nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên đầu ngón tay mới thực sự hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Để ta xem.” Cừu Kỳ cau mày, vén cổ áo Bùi Vũ Khanh lên.

Tối qua cô chỉ nhìn lướt qua từ phía sau, bây giờ quan sát ở cự ly gần, cảm giác chấn động khi vòng sắt xuyên qua da thịt càng thêm mãnh liệt, Cừu Kỳ mím môi, đáy mắt tràn đầy sự không nỡ và xót xa.

Bùi Vũ Khanh cúi đầu, nhìn thấy một mảng đỏ thấm ra trên áo, xem ra vừa rồi đối phương hoàn toàn không kiềm chế lực, rõ ràng là muốn hành hạ cô.

Huyền Băng Hoàn này, khi không bị thương thì không sao, nhưng chỉ cần có một vết thương dù chỉ nhỏ như sợi tóc, kết hợp với hàn khí ngàn năm xâm nhập vào cơ thể tuần hoàn, cũng đủ khiến cô sống không bằng chết.

Trong khoảnh khắc, Bùi Vũ Khanh đã từng mừng thầm vì Cừu Kỳ có lẽ thật sự mất trí nhớ, nhưng bây giờ xem ra, là cô đã quên quá nhanh.

Cừu Kỳ không bỏ qua khuôn mặt trắng bệch của Bùi Vũ Khanh, cũng nhanh chóng tìm ra nguyên nhân từ đống ký ức hỗn độn của nguyên chủ.

Bùi Vũ Khanh nhắm mắt lại, hàng mi trắng xám phủ lên một tầng lạnh lẽo, hàn khí lạnh buốt theo vết thương ăn mòn từng tấc da thịt, như có vô số con kiến đang gặm nhấm khắp cơ thể, cơn đau không phải chỉ chịu đựng một lúc là xong, mà là sự dày vò không ngừng nghỉ đối với thần kinh căng thẳng của cô.

Trong tình huống này, lại đối diện với khuôn mặt mà cô hận thấu xương, Bùi Vũ Khanh không thể nói cũng không diễn được bất kỳ giọng điệu nào dễ nghe, “Ngươi rốt cuộc muốn gì, muốn gϊếŧ muốn chém thì làm cho nhanh, lề mề không giống phong cách làm việc của ngươi.”