Ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét qua kẻ đang quỳ rạp trên nền đất, không rõ sống chết, rồi hơi nhíu mày. Giọng nói lãnh đạm vang lên: "Sư đệ, sao ngươi lại xử phạt hạ nhân như vậy?"
Mạnh Ký Hoan ngơ ngác nhìn nam tử, trong lòng không khỏi hoang mang.
Sư đệ? Đây chẳng lẽ là sư huynh của nguyên thân sao?
Vì còn chưa hiểu rõ tình hình, y quyết định im lặng, tránh nói nhiều mà lỡ lời.
Thấy Mạnh Ký Hoan trầm mặc khác thường, Tống Ngôn Chước không khỏi liếc y thêm một cái.
"Nghe nói đêm qua ngươi phát sốt, sư phụ bảo ta đến xem. Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?" Tống Ngôn Chước cất giọng, giải thích lý do mình xuất hiện.
"Tốt hơn nhiều rồi." Mạnh Ký Hoan đáp ngắn gọn.
"Vậy thì ta trở về đây." Trước khi rời đi, Tống Ngôn Chước quay đầu, nhắc nhở thêm một câu: "Sư đệ, đối xử với hạ nhân nên khoan dung hơn một chút."
Mạnh Ký Hoan lập tức gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc. "Vâng, sư huynh."
Thấy vậy, Tống Ngôn Chước không nói thêm gì, xoay người rời đi.
Tử Thanh đứng ngẩn người nhìn hết thảy, không ngờ công tử hôm nay lại trầm mặc đến thế.
"Nghĩ cái gì đó?" Mạnh Ký Hoan kéo hắn trở về thực tại. "Việc vừa giao đã quên rồi à?"
"À... Vâng vâng, ta đi ngay đây." Tử Thanh vỗ trán một cái, vội vàng rời đi.
Căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu.
"Ngẩng đầu lên." Mạnh Ký Hoan hứng thú nhìn về phía Mộ Thanh Dã.
Mộ Thanh Dã vẫn gục đầu trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo lại ác độc. Nhưng khi ngẩng đầu lên, gương mặt hắn lại trở về dáng vẻ lãnh đạm, xa cách.
Bốn mắt chạm nhau, Mạnh Ký Hoan như chìm sâu vào một đầm nước tĩnh lặng. Nhưng y nhanh chóng nhận ra, dưới lớp nước yên bình ấy là một con thú dữ, tựa như vừa từ địa ngục trở về. Một chút sơ sẩy thôi, y sẽ chết không toàn thây.
Mộ Thanh Dã sở hữu một dung mạo xuất sắc. Khuôn mặt như ngọc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhợt nhạt. Các đường nét trên gương mặt rõ ràng mà sắc sảo, tựa như một kiệt tác chạm khắc hoàn mỹ.
Mạnh Ký Hoan nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thán: Không hổ là nam chính!
Dung mạo này, quả thật là đệ nhất đệ nhị!
Tuy nhiên, có lẽ vì bị nguyên thân ngược đãi lâu ngày, làn da thiếu niên trắng bệch không khỏe mạnh, thân hình gầy yếu, giữa chân mày phảng phất nét lệ khí khó tan. Toàn thân hắn tỏa ra khí chất lạnh lẽo, khiến người khác không dám đến gần.
"Ngươi đang oán trách ta sao?" Mạnh Ký Hoan cất giọng hỏi.
"Ta làm sao dám oán trách công tử?"
Mộ Thanh Dã ngước đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Mạnh Ký Hoan, không chút kiêu ngạo cũng không xu nịnh.
Ánh mắt ấy giống như một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối, chỉ chờ cơ hội chín muồi để ra đòn chí mạng.