"Thôi, ngươi oán trách ta cũng đúng thôi. Dù sao vốn là lỗi của ta."
Nói xong, Mạnh Ký Hoan nhắm mắt lại, che giấu những suy nghĩ rối bời trong lòng. Y không cần đoán cũng biết, sự việc liên quan đến món đồ bị "trộm" chắc chắn là do nguyên thân cố tình đổ oan cho Mộ Thanh Dã.
Ai đời nam chính vừa xuất hiện đã bị hành hạ thê thảm như thế chứ?
À, nguyên nhân là “ta”!
Mộ Thanh Dã thoáng chốc kinh ngạc, không ngờ kẻ ác độc như Mạnh Ký Hoan cũng có lúc thừa nhận sai lầm.
Hắn từ từ bò dậy, ánh mắt không chút kiêng dè đánh giá Mạnh Ký Hoan. Khi tầm mắt lướt qua đôi tay trắng mảnh khảnh của y, đôi mắt hắn thoáng tối lại.
Chỉ cần nhẹ nhàng một chút, đôi tay ấy sẽ dễ dàng bị bẻ gãy.
Hắn muốn gϊếŧ Mạnh Ký Hoan, nhưng không phải bây giờ!
Hắn còn phải chờ thêm một thời gian.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Trong mắt Mộ Thanh Dã, Mạnh Ký Hoan vẫn giống đời trước, y thích ngược đãi và đùa bỡn hắn. Nhưng đời trước, Mạnh Ký Hoan đã chết rất thảm.
Hắn nhớ lại hình ảnh chính mình đứng trên miệng hố, nhìn Mạnh Ký Hoan bị ném vào ổ rắn độc. Người kia, dù bị rắn cắn đến mức toàn thân đầy thương tích, vẫn không mở miệng xin tha một lần.
Kẻ kiêu ngạo ấy đến chết vẫn không chịu cúi đầu.
Y trước kia khi hung hăng giẫm người khác dưới chân, liệu có từng nghĩ rằng chính mình cũng sẽ có một ngày như thế này không?
Mộ Thanh Dã đoán, có lẽ là chưa từng.
Lúc này, giọng của Tử Thanh vang lên bên ngoài, kéo Mộ Thanh Dã trở về thực tại: "Công tử, Đỗ y sư tới rồi."
Một lát sau, một người đàn ông trung niên, khoảng hơn bốn mươi tuổi, khoác áo bào tro và mang theo hòm thuốc bước vào phòng.
Vừa vào, ông đã quan tâm hỏi: "Công tử, thân thể ngài lại không khoẻ sao?”.
"Không phải ta, là hắn." Mạnh Ký Hoan chỉ về phía Mộ Thanh Dã.
“Hắn?”
Đỗ Tiêu Hàn có chút nghi hoặc. Công tử vội vàng gọi ông đến hóa ra chỉ là để chữa trị cho một hạ nhân.
Mạnh Ký Hoan gật đầu: "Ngươi cứ xem cho hắn trước đi."
Nhận được lệnh, Đỗ Tiêu Hàn không chậm trễ thêm, tháo hòm thuốc xuống, đặt ngay ngắn lên bàn rồi bắt mạch cho
Mộ Thanh Dã.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chân mày Đỗ Tiêu Hàn càng nhíu chặt hơn.
"Thật sự không cứu được sao?" Mạnh Ký Hoan không nhịn được cất lời hỏi.
Đỗ Tiêu Hàn cúi người cung kính đáp: "Bẩm công tử, thân thể hắn đã suy nhược đến cực độ. Ngoại thương và nội thương chồng chất qua năm tháng, gần như đã phá hủy linh căn của hắn."
Nói cách khác, tu vi của hắn chỉ có thể dừng lại tại đây.
Tu vi trong giới tu chân quan trọng đến mức không cần nói cũng hiểu.
Mạnh Ký Hoan khẽ cau mày, hỏi tiếp: "Còn có cách nào cứu chữa không?".