Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, hắn chỉ thấy dưới bầu trời mờ mịt sương tuyết, một thân ảnh mờ nhạt khoác áo trắng đang quỳ dưới bậc thềm. Dáng người mơ hồ nhưng có thể nhận ra là một nam nhân.
Mộ Thanh Dã bị phạt quỳ dưới trận tuyết lớn cả đêm. Thân thể đã chịu tiên hình nay lại thêm gió tuyết hành hạ, đến giờ chẳng rõ còn sống hay đã chết.
Tử Thanh tiến lại gần, phủi tuyết trên người Mộ Thanh Dã rồi thận trọng đưa ngón tay kiểm tra hơi thở. Thấy người còn sống, hắn mới yên tâm đôi chút.
Trong lòng không khỏi kinh ngạc, người này bị công tử xử lý tàn nhẫn như thế mà vẫn sống sót, đúng là mạng lớn!
"Công tử gọi ngươi vào nhà." Tử Thanh khẽ vỗ vỗ mặt Mộ Thanh Dã, cố gắng làm hắn tỉnh lại.
Thiếu niên áo đen phủ đầy sương lạnh, đôi hàng mi khẽ rung động vài cái rồi từ từ mở mắt. Ánh mắt nhàn nhạt liếc qua
Tử Thanh một cái, định dùng tay chống xuống đất để nâng thân mình dậy nhưng đôi chân cứng đờ, vô lực, khiến hắn ngã mạnh xuống nền đất.
"Thật là..." Tử Thanh không nhịn được lầm bầm một câu, cúi người giữ chặt cánh tay thiếu niên, kéo hắn từ dưới đất lên rồi dìu vào trong phòng.
"Công tử, người mang vào rồi. Không ngờ đứa con hoang này vẫn còn sống." Tử Thanh tiện tay ném Mộ Thanh Dã xuống sàn nhà như ném một món đồ không đáng giá.
Mạnh Ký Hoan nhìn chằm chằm vào Mộ Thanh Dã rất lâu, càng nhìn càng thấy đau đầu.
Mới vừa xuyên không đến, y đã phải gánh chịu hậu quả nguyên thân để lại, khiến nam chính bị đánh đến sống dở chết dở. Giờ đây y còn phải tìm cách xử lý hậu quả.
Một gánh nặng lớn thế này, y biết bản thân khó lòng gánh nổi.
Mộ Thanh Dã nằm trên tấm thảm mềm mại, nghỉ ngơi một hồi, cơ thể mới dần dần hồi phục chút hơi ấm và cảm giác.
"Công tử, Mộ Thanh Dã trộm đồ của ngài, sao ngài còn cho hắn vào nhà?" Tử Thanh lên tiếng bênh vực Mạnh Ký Hoan.
"Không phải hắn." Mạnh Ký Hoan đáp ngay không chút do dự. Y dùng ngón cái day day huyệt thái dương đang đau nhức, rồi nói với Tử Thanh: "Ngươi đi tìm người đến trị thương cho hắn, nhưng đừng gọi mấy kẻ tay nghề kém đến."
"Công tử?" Tử Thanh không tin nổi vào tai mình, ngỡ rằng mình nghe nhầm.
Công tử không phải trước nay luôn căm ghét Mộ Thanh Dã sao? Sao giờ lại tỏ ra thương xót hắn?
Dù đầy nghi hoặc nhưng Tử Thanh vẫn răm rắp nghe lệnh. Đang lúc hắn chuẩn bị mở cửa phòng, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Chỉ thấy một nam tử thanh tú trong bộ bạch y bước chậm rãi vào phòng, tà áo khẽ lay động theo từng bước chân. Ngũ quan tinh xảo như sương tuyết, dường như không nhuốm bụi trần, cả người toát lên vẻ cao ngạo khó gần.