Sau Khi Nhận Lầm Phản Diện Thành Nam Chính

Chương 5

Mạnh Ký Hoan cảm giác như mình sắp phát điên: "Không phải chứ? Ngươi... chết máy rồi?"

"Ngươi còn chưa nói rõ ràng đâu!". Y thử lay gọi: "996? Hệ thống? Này, tỉnh lại đi!"

Gọi mấy lần, hệ thống vẫn không có phản ứng. Mạnh Ký Hoan hoàn toàn hết hy vọng.

Mụ nội nó!!

Quả nhiên, không một ai đáng tin cậy.

Cơn giận càng lúc càng bùng lên, Mạnh Ký Hoan che miệng ho khan dữ dội, như muốn khạc cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

Tử Thanh nghe tiếng động, vội vã vén rèm bước vào. Y cẩn thận đỡ Mạnh Ký Hoan dậy, để y dựa vào đầu giường, sau đó rót một chén nước đưa tới miệng y.

"Công tử, uống chút nước cho nhuận họng.”

Mạnh Ký Hoan yếu ớt buông tay xuống, đập vào mắt là một vệt máu đỏ thẫm. Đôi con ngươi màu hổ phách của y thoáng mờ nhạt, khuôn mặt không lộ ra vui buồn nhưng trong lòng thì âm thầm oán trách thân thể yếu ớt vô dụng mà nguyên chủ để lại cho y.

"Công tử, ngài lại ho ra máu rồi.” Tử Thanh trông thấy vết máu trong lòng bàn tay của Mạnh Ký Hoan, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Mạnh Ký Hoan chậm rãi uống vài ngụm nước, để mặc Tử Thanh dùng khăn lau sạch vết máu trên tay mình.

"...Ngươi là ai?"

Nghe câu hỏi ấy, Tử Thanh giật mình, quỳ sụp xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem, thổn thức nói: "Hỏng rồi, công tử bệnh đến hồ đồ rồi! Đến cả Tử Thanh mà cũng không nhận ra..."

"Đừng khóc." Mạnh Ký Hoan bị tiếng khóc của hắn làm cho đầu đau ong ong. Y khẽ nói: "Ta hình như đã quên rất nhiều chuyện. Trong đầu chỉ toàn mơ màng hỗn loạn."

Tử Thanh nghe vậy, lại càng khóc to hơn.

"Công tử từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, giờ lại phát sốt đến mê man, sau này làm sao chưởng môn và phu nhân chịu nổi đây!"

"Im miệng." Mạnh Ký Hoan nhàn nhạt liếc nhìn hắn, đưa tay xoa thái dương đang nhói đau từng hồi.

Tử Thanh sụt sịt ngừng khóc, lau nước mắt rồi như sực nhớ ra điều gì, vội nói: "Công tử, tối qua ngài bắt Mộ Thanh Dã quỳ bên ngoài, nhưng hắn ta cứ cứng đầu cứng cổ, chết cũng không chịu nhận sai."

"Mộ Thanh Dã?"

Chẳng lẽ người đang quỳ ngoài cửa chính là nam chính trong sách?

Hỏng bét, y lại dám để nam chính quỳ ngoài trời suốt một đêm!

Nếu không cẩn thận, sau này không bị phản diện gϊếŧ chết thì cũng bị nam chính xử lý sớm.

"Mau, mau đỡ hắn vào!" Giọng Mạnh Ký Hoan thoáng chút gấp gáp. Nếu không phải thân thể hiện giờ không còn chút sức lực, chắc y đã tự mình nhảy xuống giường mà đi đỡ người vào.

Tử Thanh nghe lệnh, mở cửa. Một cơn gió lạnh buốt đến tận xương thổi ập vào, kéo theo vài bông tuyết rơi lác đác xuống tấm thảm tuyết trắng xóa ngoài hiên.

Gió rét thấu xương làm Tử Thanh không khỏi run rẩy. Hắn xoa xoa tay, cố sưởi ấm nhưng cái lạnh đã xuyên qua lớp áo, thấm sâu vào cốt tuỷ.