Du Nhiên bỏ balo nhỏ đang khoác trên vai xuống, lấy chiếc máy ảnh kia ra, đặt nhẹ xuống bàn.
“Tớ đến để đưa cậu cái này.”
Cố Dật Thành đẩy lại chiếc máy ảnh về phía cô: “Không cần đâu, tôi đã nói rồi, hiện giờ cũng không còn ai cần dùng đến nó nữa, tôi lấy về làm cái gì chứ?”
“Hơn nữa cậu cũng đã mua lại nó rồi, giờ nó chính là đồ của cậu.”
Du Nhiên ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh: “Xin lỗi cậu nhưng vì quá tò mò nên hôm nay tớ đã gọi điện cho Diệp Đan…tớ biết đây là kỷ vật của anh trai cậu, cậu nhất định là rất trân trọng nó...”
Còn chưa nói xong, Du Nhiên đã bị Cố Dật Thành ngắt lời: “Cậu nghĩ nhiều rồi, mang nó về đi.”
Sau đó Cố Dật Thành lập tức đứng dậy, bước ra ngoài.
“Nhưng mà…” Du Nhiên nhìn theo anh với vẻ mặt khó xử, có lẽ cô còn muốn nói thêm gì đó nhưng Cố Dật Thành bước đi thật nhanh chẳng mấy chốc đã ra đến cửa.
—---------------------------------------
Sau hôm đó, Du Nhiên tuy vẫn còn nghĩ về chuyện chiếc máy ảnh nhưng phải tạm gạt hết qua một bên vì kỳ thi học sinh giỏi đã tới rất gần.
Sáng ngày thi, bà nội đã dậy từ rất sớm, chính tay nấu cho Du Nhiên một nồi cháo đậu đỏ với ngụ ý may mắn, Du Nhiên ngày thường tuy không ăn sáng nhưng hôm nay cũng cố gắng ăn hết một bát cháo đầy.
Bà nội ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô, cười vô cùng vui vẻ.
Bọn họ được chia ra thi tại hai địa điểm khác nhau nên cô và Cố Dật Thành không thi cùng chỗ.
Trước khi vào phòng thi, cô cùng Cố Diệp Đan ngồi trong phòng chờ của trường học cùng nhau kiểm tra lại kiến thức.
Môn thi của cô là ngữ văn nên kiến thức cần nhớ thực ra không quá nhiều, tất cả còn đều đã được cô ôn tập kỹ, chủ yếu vẫn là xem lát nữa phát huy như thế nào.
Du Nhiên cầm trong tay điện thoại di động, mở vào nhóm chat chung của các đội tuyển. Đắn đo mãi cứ nhắn rồi lại xoá, cuối cùng chỉ gửi đi một tin “Chúc các cậu thi tốt.”
Nhóm chat nhanh chóng trở nên náo nhiệt, bọn họ gửi không ít các loại gói biểu cảm khác nhau, thảo luận sau khi thi sẽ làm gì,...
Không thấy Cố Dật Thành hoạt động, cô có chút thất vọng, cất điện thoại vào túi.
Nửa tiếng sau, các giám thị lần lượt đi tới, chuẩn bị công tác trước khi thi.
Du Nhiên cùng các bạn học khác cất gọn sách vở, bỏ lại các thiết bị điện tử tại phòng chờ, di chuyển về phía phòng thi.
Cô bỗng cảm thấy có chút căng thẳng.
Đi được nửa đường, Du Nhiên quay người lại nói với Cố Diệp Đan: “Cậu đi trước đi, tớ quay lại phòng chờ một chút.” Rồi chạy thật nhanh về hướng ngược lại.
Cố Diệp Đan hốt hoảng: “Này! Cậu còn quay lại phòng chờ làm gì chứ?”
“Nhanh lên đó, giám thị sắp bắt đầu gọi tên rồi!”
Du Nhiên lục túi đồ của mình, lấy điện thoại ra, mở khoá màn hình rồi ấn vào nhóm chat.
Tin nhắn cuối cùng trong nhóm chat là của Chí Khiên. Dù đã đoán trước được nhưng Du Nhiên vẫn không khỏi hụt hẫng.
Đang định tắt máy thì bỗng tin nhắn của Cố Dật Thành hiện lên: “Chúc cậu thi tốt, Du Nhiên.”
Thật không ngờ tới Cố Dật Thành lại gửi cho cô một tin nhắn riêng.
Ngó nhìn giờ trên điện thoại, Du Nhiên nhanh chóng trả lời lại Cố Dật Thành:
“Cảm ơn. Giám thị sắp đọc tên rồi, mau đi thôi.”
Sau đó chạy thật nhanh khỏi phòng chờ.
Cố Diệp Đan vẫn đang đứng đó chờ cô.
Du Nhiên nở một nụ cười thật tươi.
Trong phòng thi.
Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu tính giờ làm bài vang lên. Du Nhiên bình tĩnh lật ngược tờ đề thi, chăm chú đọc thật kỹ rồi bật bút làm bài.
—---------------------------------
Một ngày chủ nhật cuối thu nào đó.
Du Nhiên mặc một chiếc váy ngủ màu hồng xinh xắn, choàng chăn mỏng quấn quanh người, ngồi trước màn hình máy tính xem kết quả kỳ thi học sinh giỏi của thành phố A mới được cập nhật.
Số điểm của Du Nhiên xếp thứ 6 trong số những người tham gia thi, giành được giải Nhì, cô vui sướиɠ hất tung chiếc chăn mỏng ra khỏi người, chạy xuống tầng một khoe với ông bà nội. Không chỉ ông bà mà toàn bộ người làm trong nhà họ Du đều cảm thấy vui cho cô chủ nhỏ, gấp gáp chuẩn bị tiệc ăn mừng.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, Du Nhiên lại vội vã chạy ngược lên phòng.
Cô cẩn thận xem danh sách thí sinh đoạt giải từ đầu đến cuối một lượt.
Đầu tiên là môn toán. Chí Khiên thấp điểm hơn một bạn học trường khác nhưng vẫn là đồng giải Nhất.
Lộ Yến giành được giải Ba.
Trong danh sách không có tên Mạnh Khải.
Tiếp theo là môn văn. Ngoài cô ra thì chỉ có thêm hai bạn học khác cùng lớp đạt giải Ba, chứ không có tên của Cố Diệp Đan.
…
Môn tiếng anh.
“Đây rồi!” Du Nhiên nhỏ giọng nói.
Tên của Cố Dật Thành đứng đầu trong danh sách thí sinh đạt giải môn tiếng anh, hơn nữa còn xuất sắc giành điểm tuyệt đối, khoảng cách giữa anh và những bạn học phía sau quả thực là rất xa.
Du Nhiên vốn tưởng rằng Cố Diệp Đan sẽ cảm thấy buồn nên sau khi tắt máy tính đã nhanh chóng gọi điện thoại hỏi thăm tình hình.
Đúng là sau khi biết kết quả, Cố Diệp Đan đã vô cùng thất vọng, mặt mày ủ rũ chán chường nhưng thấy Diệp Đan như vậy, bố cô ấy tất nhiên không đành lòng, ngay lập tức sắp xếp một chuyến đi Úc để an ủi con gái.
Cố Diệp Đan bây giờ đang gấp rút thu dọn hành lý chuẩn bị bay, hạnh phúc nói với Du Nhiên qua điện thoại: “Mấy ngày tới tớ không đi học, cậu đừng nhớ tớ quá nhé! Khi trở lại tớ sẽ đem theo vài con Kangaroo làm quà cho cậu” khiến Du Nhiên dở khóc dở cười.
Vẫn là cô nghĩ nhiều rồi.
—---------------------------------------
Sáng hôm sau đến trường, tên những bạn học đạt giải đã được mọi người truyền tai nhau, khắp nơi là những tiếng chúc mừng.
Trong lúc chào cờ, Chí Khiên, Cố Dật Thành cùng hai đàn em khóa dưới và một đàn anh khóa trên, tất cả đều là những học sinh xuất sắc giành giải nhất lên đại diện phát biểu cảm nghĩ.
Cô ngồi bên dưới nghe Cố Dật Thành phát biểu, âm thầm cảm thán anh thật là ưu tú. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy tự ti, anh xuất chúng như vậy chắc hẳn sẽ được rất nhiều bạn học nữ để ý, còn cô là ai chứ?
Du Nhiên vô thức sờ lên mặt mình.
Khuôn mặt của cô không phải kiểu quá nổi bật, chỉ gọi là dễ nhìn, miễn cưỡng có thể coi là đáng yêu. Từ trước đến giờ mọi người đều là khen tính cách cô ôn hòa điềm đạm, khen cô tốt bụng thích giúp đỡ người khác, khen cô cẩn thận, thông minh chứ chả mấy ai nhắc tới vẻ ngoài của cô.
Du Nhiên thở dài, giá mà cô xinh đẹp như Lộ Yến hay Trang Khả thì tốt biết mấy.
Hoá ra Du Nhiên cũng như bao cô gái khác, vì yêu mà tự ti. Đó là một thứ cảm giác rất quen thuộc giống như một câu văn ngắn Du Nhiên đã từng đọc được ở đâu đó: “Có lẽ chúng ta đều từng buồn phiền vì sự xuất sắc của người chúng ta thương, cảm thấy người đó như ánh dương rạng rỡ và chẳng biết phải làm sao khi chúng ta chỉ là một người bình thường?”