Tình Đầu Chẳng Qua Chỉ Là Một Phần Ngu Ngốc Cộng Với Chín Phần Hiếu Kỳ

Chương 5: Đến tìm Cố Dật Thành

Sáng hôm sau mọi người cùng di chuyển đến Hồ Thiên Trì.

Trước đây, Du Nhiên đã từng đọc qua rất nhiều bài viết về nó. Rằng hồ có hình bán nguyệt, nằm dưới chân của đỉnh Bogda, được bao quanh bởi những cây vân sam, đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, làn nước trong vắt như gương, đẹp đến nghẹt thở.

Nhưng hiện tại vẫn chưa tới mùa đông thì lấy đâu ra “đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng” cơ chứ? Du Nhiên có phần tiếc nuối, cô thực sự muốn ngắm nhìn khung cảnh nơi đây khi có tuyết rơi. Đành phải để lần sau vậy.

Dùng xong bữa trưa, cả đoàn lại tiếp tục di chuyển đến “Chợ Ba Tư”, cô nghe Chí Khiên nói rằng đây chính là khu chợ có diện tích lớn nhất thế giới.

Du Nhiên nhẹ bước dọc theo từng gian hàng được bày bán, thi thoảng lại ngước lên cao ngắm nhìn kiểu mái vòm tròn, tháp cao đặc trưng của người Hồi giáo.

Ở đây không thiếu những con lạc đà đi tới đi lui, Du Nhiên thích thú lấy chiếc máy ảnh mà cô đã mua ở phố đồ cổ ngày hôm đó ra khỏi túi xách, chuẩn bị chụp hình.

Cách đó một khoảng không quá xa, Chí Khiên huých huých tay của Cố Dật Thành: “Nhìn kìa, Cố Dật Thành, chiếc máy ảnh đó thực sự rất quen mắt, hình như chính là của anh Minh đúng không?”

Nghe thấy hai tiếng “anh Minh” từ trong miệng của Chí Khiên, Cố Dật Thành ngay lập tức quay đầu lại.

Hai mắt anh cứ không ngừng nhìn vào chiếc máy ảnh trong tay Du Nhiên, vô thức bước về phía cô.

“Du Nhiên, chiếc máy ảnh đó, cậu từ đâu mà có vậy.” Thấy Cố Dật Thành đứng đó hồi lâu mà không lên tiếng, Chí Khiên đành thay anh hỏi.

“Cái này sao?” Cố Dật Thành cứ liên tục nhìn vào máy ảnh của mình như vậy khiến Du Nhiên có chút hoảng hốt.

“Tớ dùng ba vạn tệ mua lại nó từ tay ông chủ một cửa tiệm trên phố đồ cổ.”

“Cậu vừa mắt nó sao?”

Cố Dật Thành còn chưa kịp trả lời, Chí Khiên đã cắt ngang: “Không phải chứ? Chỉ ba vạn tệ đã bán rồi? Tên chủ tiệm này thật không biết làm ăn. Anh Minh ở dưới suối vàng mà biết được chắc chắn sẽ tức giận cho xem.”

“Cố Dật Thành dùng mười vạn mua lại chiếc máy ảnh này của cậu, cậu thấy thế nào?”

“Hả?” Du Nhiên đơ cả người, cô thực sự không thể nào load nổi những gì mà Chí Khiên đang nói. Cái gì mà chủ tiệm không biết làm ăn? Cái gì mà dùng mười vạn mua lại máy ảnh của cô? Anh Minh lại là người nào?

Cuối cùng, Cố Dật Thành cũng dời ánh mắt, lạnh lùng nói: “Bỏ đi, dù sao cũng không ai cần nó nữa.”

—----------------------------------

Qua hai hôm sau, dù đã trở về rồi nhưng trong đầu Du Nhiên vẫn luôn suy nghĩ về những lời kỳ lạ đó của Chí Khiên và Cố Dật Thành.

Muốn biết nhưng lại không dám trực tiếp hỏi, Du Nhiên đành phải tìm đến người có quan hệ thân thiết với hai người họ. Tất nhiên, Cố Diệp Đan là sự lựa chọn hàng đầu.

Nghe xong những gì mà Du Nhiên kể lại, Cố Diệp Đan trầm ngâm một lúc rồi mới đáp lời: “Có lẽ họ đang nói đến anh trai của Cố Dật Thành - Cố Dật Minh.

Trước khi gặp gỡ và kết hôn với bác gái, bác Cố từng có một thời gian qua lại với một người phụ nữ, sau đó người phụ nữ đó mang thai rồi sinh ra một đứa con trai, chính là anh Minh mà họ nói đến, tuy nhiên bác Cố lại không nhận đứa con này, cũng không kết hôn với người phụ nữ kia, được vài năm người phụ nữ kia qua đời, anh Minh sống cùng với ông bà ngoại, bác Cố chỉ chu cấp tiền chứ chưa từng một lần đến gặp mặt. Mãi đến sau này, khi bác Cố kết hôn với mẹ của anh Dật Thành, bác gái biết chuyện nên mới ép bác Cố phải đưa anh Minh trờ về Cố gia.”

“Anh Minh và anh Dật Thành không cùng mẹ, lại cách nhau đến cả mười lăm, mười sáu tuổi nhưng họ rất thân thiết.”

“Ừm nhưng mà…nhưng mà vào tám năm trước anh Minh đã qua đời rồi.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Du Nhiên ngồi thẫn thờ trên chiếc giường công chúa. Thật không ngờ rằng nhà họ Cố còn có chuyện như thế.

Nói vậy thì chiếc máy ảnh nằm trong tay cô chính là di vật của người anh trai thân thiết của Cố Dật Thành. Chẳng trách anh lại…

Du Nhiên gửi thêm một tin nhắn hỏi Cố Diệp Đan địa chỉ nhà Cố Dật Thành.

Rất nhanh Cố Diệp Đan đã cho cô biết.

Không muốn phiền đến Bác Long, Du Nhiên xin phép ông bà rồi tự mình bắt taxi đến nhà họ Cố.

Cô vốn tưởng rằng Du gia đã đủ lớn rồi, thế nhưng đến nhà Cố Dật Thành cô mới biết thế nào là xa hoa, tráng lệ.

Đằng sau cổng lớn là một khoảng sân vườn rộng rãi chia thành từng khu khác nhau, chính giữa có đài phun nước lớn, bốn góc là bốn đài phun nước nhỏ, mỗi đoạn đường đi ở hai bên đều trồng những loài hoa quý hiếm, từ bên ngoài còn có thể nhìn thấy bể bơi cỡ lớn trông không khác bể bơi trong lâu đài Hearst ở Mỹ là bao.

Trước đó cô cũng từng nghe qua bạn bè trong lớp nói rằng nhà Cố Dật Thành có cả sân golf ở phía sau, cô còn nghĩ rằng bọn họ nói quá, nay quả thực đã được mở mang tầm mắt.

Cô còn chưa kịp nhấn chuông, đã có người chạy ra chào hỏi. Du Nhiên lễ phép nói rằng mình muốn tìm gặp Cố Dật Thành.

Người nọ nghe vậy thì có chút bối rối nhưng rất nhanh đã uyển chuyển mở lời đại ý là muốn cô chờ một vài phút vì người lạ đi vào cần phải có sự cho phép của thiếu gia nhà họ.

Du Nhiên gật đầu tỏ ý mình đã hiểu.

Người nọ quay người lại dùng bộ đàm nói gì đó. Khoảng chừng năm phút sau, có thêm một người nữa bước ra, lịch sự dẫn đường mời cô tiến vào.

Ban đầu Du Nhiên vốn chỉ định đứng ở bên ngoài cùng Cố Dật Thành nói chuyện một lúc rồi rời đi nhưng thấy tình thế như vậy nên đành đi theo hai người họ. Tiến vào bên trong, Du Nhiên tuy không phải là người hiểu biết về kiến trúc hay nghệ thuật nhưng cũng cảm thấy gia chủ chắc chắn là người có thẩm mỹ tốt.

Đi qua sảnh tầng một rộng lớn, bước mỏi cả chân mới tới khu vực phòng tiếp đón khách, cô đoán rằng mỗi căn phòng ở đây đều được bố trí sao cho phù hợp với thân phận khác nhau của các vị khách tới chơi.

Du Nhiên cứ ngỡ hai người họ sẽ dừng lại ở một trong hai căn phòng nằm trong góc nơi có diện tích bé nhất. Thế nhưng họ lại dẫn cô đến một căn phòng khác ở tầng ba.

Ấn tượng đầu tiên của cô là “thật nhiều sách”, có vẻ như căn phòng này liên thông giữa tầng bốn và tầng ba nên mới cao như vậy, các giá sách uốn vòng cung theo những bức tường, chính là kiểu của thư viện Stockholm, có lẽ là đã lấy cảm hứng từ nó.

Cố Dật Thành không biết từ đâu bước đến, đưa cho cô một cốc nước ép rồi hất cằm về phía bộ ghế sofa đặt ở giữa phòng.

Du Nhiên uống một ngụm nước để bình tĩnh lại. Vừa đặt cốc xuống thì nghe được giọng nói của Cố Thành Dật cất lên: “Cậu đến tìm tôi có chuyện gì sao?”