Hoàn thành mục tiêu đầu tiên khiến cho Du Nhiên thả lỏng hơn rất nhiều, tranh thủ cuối tuần cô trở về nhà thăm bố mẹ và Mạc Khanh. Cô kể cho Mạc Khanh nghe rất nhiều chuyện ở trường, bao gồm cả chuyện cô gặp lại Cố Dật Thành. Từ giọng điệu của Du Nhiên, không khó để Mạc Khanh nhận ra phần cảm tình trong đấy.
Mạc Khanh biết rõ sớm muộn gì cũng có ngày này nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Mẹ Mạc Khanh đã bỏ đi biệt xứ từ khi cô ấy còn rất nhỏ, vì để có đủ tiền trang trải cuộc sống, bố Mạc Khanh mỗi ngày đều đi làm từ sớm tới khuya, biết bố mình vất vả nên Mạc Khanh cũng chẳng bao giờ đòi hỏi điều gì nhưng cô ấy thực sự rất cô đơn. Cũng may mắn rằng trong những tháng ngày đó có sự xuất hiện của Du Nhiên.
Du Nhiên chia sẻ với Mạc Khanh tất cả số đồ chơi mà cô có, ngay cả con búp bê Ball Joint Doll được chú Du mua về từ nước ngoài mà Du Nhiên yêu thích nhất cũng không ngần ngại đem tặng lại cho Mạc Khanh.
Du Nhiên năm chín tuổi nhận mình làm hỏng chiếc đồng hồ treo tường ở lớp để Mạc Khanh không bị trách mắng.
Du Nhiên ở bên, ôm chặt lấy Mạc Khanh trong những ngày mưa bão khi mà Mạc Khanh chỉ có một mình, dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn bịt tai Mạc Khanh lại không để cho Mạc Khanh nghe thấy tiếng sấm dù bản thân mình cũng đang rất sợ.
…
Trước đây Mạc Khanh cũng chỉ nghĩ rằng Du Nhiên là người bạn tốt nhất của mình nhưng sống trong hoàn cảnh ấy Mạc Khanh trưởng thành từ rất sớm, cũng trưởng thành hơn Du Nhiên rất nhiều. Mạc Khanh dần nhận ra tình cảm mà mình dành cho cô không phải thứ tình cảm mà bạn bè đơn thuần dành cho nhau.
Khi nhìn thấy cánh môi hồng nhuận của người thiếu nữ, Mạc Khanh vô thức muốn đặt lên đó một nụ hôn.
Thế nhưng cô ấy cũng biết rằng nếu để một ngày nào đó Du Nhiên phát hiện ra thì giữa hai người thực sự sẽ cắt đứt nên Mạc Khanh quyết tâm che giấu đi thứ tình cảm không nên có này.
Cả cuộc đời Mạc Khanh sẽ thầm lặng mà đứng ở bên cạnh Du Nhiên.
Dẫu nói vậy, nhưng khi chính tai mình nghe Du Nhiên kể về nam sinh mà cô yêu thích, Mạc Khanh vẫn khó chịu không thôi, cảm giác như có sợi dậy vô hình nào đó đang dần thắt lại, bóp nghẹt trái tim Mạc Khanh.
—--------------------------------------
Hai ngày cuối tuần nhanh chóng qua đi, Du Nhiên cũng phải quay trở lại thành phố A.
Mục tiêu mới của cô là giữ vững thành tích nằm trong top đầu, cố gắng thi đỗ vào một trường đại học 985.
Chính vì vậy nên Du Nhiên vẫn luôn miệt mài học tập, xuất sắc đứng đầu trong đội tuyển văn khối 11 của nhà trường tham dự kỳ thi học sinh giỏi.
Trước khi diễn ra kỳ thi, nhà trường đã tổ chức cho thành viên của các đội tuyển đến Tân Cương du lịch vài hôm để thư giãn tinh thần. Mỗi khối đều có rất nhiều học sinh nên chuyến đi này phải chia ra làm ba đợt. Cũng phải thôi, riêng lớp cô đã có đến gần mười lăm người rồi: Du Nhiên và Cố Diệp Đan của đội văn, Chí Khiên, Mạnh Khải, Lộ Yến của đội toán, Cố Dật Thành của đội tiếng anh, Nhã Thanh của đội vật lý,...
Theo sắp xếp của nhà trường thì Du Nhiên và các bạn học cùng lớp đều đi vào đợt thứ ba, cách ngày thi khoảng một tuần.
Vì gặp phải một sự cố nhỏ trên đường đi nên khi đến nơi đã là gần năm giờ chiều, vì vậy cả đoàn quyết định sẽ nghỉ ngơi một đêm tại làng Hòa Mộc rồi sáng hôm sau mới di chuyển đến những địa điểm khác.
Hiện giờ đang là cuối tháng mười cũng chính là thời điểm mà làng Hòa Mộc đẹp nhất.
Mỗi ngôi nhà ở đây đều là một tác phẩm nghệ thuật độc đáo.
Tuân thủ theo kiến trúc truyền thống của người dân tộc địa phương, nhà được làm hoàn toàn bằng gỗ, tất cả cửa đều mở về hướng đông, hướng được coi là may mắn, sẽ đem lại sự phát triển và thịnh vượng.
Họ thường trải lên trên giường ngủ những lớp vải nhiều màu sắc, tạo nên không gian đầy sự ấm áp.
Các dụng cụ thiết yếu trong gia đình và đồ làm bếp được đặt ở nơi góc nhà hoặc hốc tường, vừa thuận tiện vừa tiết kiệm không gian.
Ngôi nhà mà cả đoàn đang ở là một ngôi nhà rất lớn, bao gồm nhiều phòng nhỏ, có lẽ được xây dựng lên để chuyên phục vụ cho khách du lịch.
Mọi người đều tự giác ghép cặp rồi chọn phòng. Du Nhiên và Cố Diệp Đan ở cùng với nhau.
Cô tắm gội sạch sẽ, sấy khô tóc rồi mới ra khỏi phòng, bọn họ lúc này đang tụ tập bên ngoài, ngồi vòng quanh bếp lửa nướng thịt cừu.
Du Nhiên đảo mắt nhìn thì thấy Cố Diệp Đan đang đứng cùng với vài người bản địa, học từ họ cách chơi nhạc cụ, một nhóm nữ sinh còn cùng họ nắm tay nhảy múa, trông rất vui vẻ.
Nhã Thanh đang nói chuyện với một đàn anh khóa trên thì thấy cô bước ra, nhanh chóng tìm một câu kết thúc cuộc trò chuyện sau đó hướng về phía Du Nhiên vẫy vẫy tay.
Du Nhiên vừa ngồi xuống bên cạnh Nhã Thanh thì đã được cô ấy nhét một xiên thịt nướng rau củ vào miệng.
“Cừu nướng vẫn chưa chín, cậu ăn tạm cái này đi, mùi vị cũng không tệ.”
Du Nhiên mỉm cười, học theo chương trình tạp kỹ, há đủ to để cắn nửa xiên thịt vào miệng. Nuốt xong liền cảm thán về độ ngon của nó.
Cô đang tiếp tục há miệng lớn, vốn định chọc cười Nhã Thanh thì bỗng Cố Dật Thành từ đâu bước đến, ngồi xuống bên cạnh, còn thuận miệng trêu chọc cô.
“Cậu ăn miếng lớn như vậy không sợ nghẹn chết sao?”
Xong rồi! Nhiều năm không gặp lại, ai ngờ câu đầu tiên mà anh nói với cô lại diễn ra trong cái tình huống ngượng ngùng này chứ, Du Nhiên lúc này quả thực chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.
Cô cúi gầm mặt, nhỏ giọng trả lời: “Bữa trưa ăn không ngon miệng, tớ hiện giờ có chút đói rồi.”
Cố Dật Thành thấy cô đỏ mặt cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười.
Mãi một lúc lâu sau khi Cố Dật Thành đã rời đi, Nhã Thanh mới quay qua hỏi Du Nhiên: “Hai cậu thân từ lúc nào vậy?”
Nghe Nhã Thanh hỏi vậy, cô bỗng cảm thấy khó hiểu. Hai cậu ư? Đang nói ai vậy chứ?
Nhã Thanh thấy biểu cảm của cô, sốt ruột nói: “Tớ đang nói cậu và Cố Dật Thành.”
Nghe thấy tên anh, Du Nhiên giật mình, theo bản năng xua xua tay: “Không có thân.”
Nhã Thanh vẫn là cảm thấy Du Nhiên có gì đang giấu mình: “Không thân sao Cố Dật Thành lại nói chuyện với cậu chứ? Du Nhiên bé con, cậu đừng giấu mình, mau mau kể đi.”
Du Nhiên bỗng cảm thấy bất lực.
“Thực sự không thân mà.”
Nhã Thanh dùng ánh mắt soi xét gắt gao tìm kiếm lỗ hổng trong lời nói dối của Du Nhiên, nhưng tất nhiên là không soi ra được gì nên đành bỏ cuộc.