Tình Đầu Chẳng Qua Chỉ Là Một Phần Ngu Ngốc Cộng Với Chín Phần Hiếu Kỳ

Chương 3: Máy ảnh

Vì thường xuyên cùng lên thư viện đọc sách, Du Nhiên đã kết giao được thêm một người bạn mới là Nhã Thanh, Nhã Thanh hoạt bát, tính tình lại hoà đồng, rất được các bạn trong lớp yêu mến. Nhờ có Nhã Thanh làm cầu nối Du Nhiên cũng dần hoà nhập được với các bạn, mỗi ngày đến trường đều cùng với bọn họ chơi đùa đến vui vẻ.

Hôm nay được tan học sớm, Nhã Thanh rủ cô đến phố đồ cổ dạo chơi, Du Nhiên suy nghĩ đôi chút rồi đồng ý, cô báo lại với bác Long một tiếng, sau đó cùng Nhã Thanh ngồi taxi đến phố đồ cổ.

Ở đây nếu không phải là dân buôn đồ cổ thì chính là người sưu tầm cổ vật, hiếm lắm mới xuất hiện vài vị khách du lịch đến chơi, nữ sinh trung học như Du Nhiên và Nhã Thanh thì càng không có.

Nhã Thanh kéo tay cô bước vào một cửa tiệm ở cuối dãy phố, chỗ này rất khác với những cửa tiệm mà cô thấy ban nãy, không có kỳ trân dị bảo, không có bình sứ trắng xanh, cũng chả có mấy bức hoạ từ thời nhà Đường. Nó được trang hoàng như một quán cà phê nhỏ ở Châu Âu, đâu đâu trong cửa tiệm cũng là những chậu hoa hồng gai đỏ rực mọc dài leo lên các bậu cửa sổ, thật đẹp, cũng thật kỳ bí.

Trên từng ngăn của kệ tủ đều đang bày bán những món đồ cổ có tuổi đời, chủng loại khác nhau. Dạo một vòng Du Nhiên đã vừa mắt một chiếc máy ảnh được đặt trong góc. Đang mải ngắm nhìn thì bỗng một người đàn ông trung niên lên tiếng: “Cô bé thật có mắt nhìn, có điều chiếc máy ảnh đó của ta đang để giá ba vạn tệ đó, cháu có đủ tiền mua không?”

Nhã Thanh nhăn nhó nhìn chằm chằm vào chiếc máy ảnh đang nằm trong tay cô, thì thầm: “Tớ cứ nghĩ là mấy món đồ ở trong cửa tiệm nhỏ này sẽ không quá đắt, nào ngờ… ba vạn tệ chẳng thà mua lấy chiếc Kit Nikkor đời mới nhất.”

Cô chưa vội trả lời chủ tiệm, đứng đó đắn đo một hồi.

Du Nhiên là con gái một trong nhà, trước đây là bố mẹ, nay lại là ông bà nội, mọi người đều rất hào phóng đối với việc chi tiêu của cô. Cô hoàn toàn có thể mua chiếc máy ảnh này nhưng liệu rằng nó có thực sự xứng đáng với ba vạn tệ hay không?

“Cháu có thể chụp thử một bức ảnh được hay không?” Du Nhiên hỏi chủ tiệm.

Người đàn ông cười cười: “Không thành vấn đề. Hay là để ta giúp hai đứa chụp một tấm làm kỉ niệm nhé.”

Tất nhiên là cô vui vẻ đồng ý.

Du Nhiên không rành về máy ảnh, những thông số gì đó mà người chủ tiệm nói ra cô đều không hiểu. Điều duy nhất cô cảm nhận được là cảm xúc mà chiếc máy ảnh đó mang lại. Thôi, coi như cô và nó có duyên vậy.

Thanh toán xong, hai cô gái nhỏ còn có hứng thú ngồi lại vừa uống trà vừa nghe một bản nhạc mà người chủ tiệm sáng tác sau đó mới rời đi.

Trên đường trở về Du gia, cô thầm nghĩ rằng mình nhất định sẽ nhờ ông nội dạy cách sử dụng máy ảnh rồi dùng nó lưu lại tất cả những khung cảnh đẹp nhất của thành phố A, đem về cho Mạc Khanh cùng nhìn ngắm, cậu ấy chắc hẳn sẽ rất vui.

—-----------------------------------------

Rời khỏi phòng thi, Du Nhiên thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô nhẩm tính trong đầu rằng: Lần này các môn xã hội cô đều phát huy rất tốt, toán và vật lý được hoàn thành vô cùng cẩn thận nên so với số điểm dự tính của cô chắc hẳn sẽ không sai lệch quá nhiều, hoá học và tiếng anh miễn cưỡng được coi là ổn. Nếu không xảy ra sai sót gì thì việc nằm trong top 5 là hoàn toàn có thể.

Qua mấy ngày sau, kết quả kỳ thi tháng đã được dán ở bảng tin, Du Nhiên hồi hộp tìm kiếm tên mình. Đúng như đã dự đoán, Du Nhiên nằm trong top 5 người có số điểm cao nhất toàn khối, đứng ở vị trí thứ 4. Cô nhoẻn miệng, nở một nụ cười hạnh phúc.

Lớp 11/1 là lớp trọng điểm của khối nên đa số những học sinh có được thứ hạng cao đều là người của lớp cô.

Du Nhiên xem thật kỹ.

Hạng 1 không khó dự đoán, là Chí Khiên, số điểm gần như tuyệt đối.

Hạng 2 là của một bạn học lớp 11/3 mà cô không quen biết.

Đứng thứ 3 là Lộ Yến lớp cô, chính lại một đại mỹ nhân, tuy chuyển đến chưa lâu nhưng Du Nhiên đã được Cố Diệp Đan cùng Nhã Thanh kể cho không ít chuyện bát quái trong trường, trong số đó chuyện của “tam đại mỹ nhân” là nhiều nhất.

Lộ Yến là người có thành tích học tập tốt nhất trong số họ, lại chăm chỉ tham gia các hoạt động của trường nên rất được thầy cô yêu mến, phát triển tốt nên dáng người cũng khác xa bọn họ, ngực ra ngực, mông ra mông, thân hình chuẩn “đồng hồ cát” này không nam sinh nào là không mê mẩn.

Mỹ nhân thứ hai là Trang Khả của lớp 11/7, trái ngược với vị đầu tiên, thành tích của Trang Khả không quá xuất sắc, nói khó nghe hơn chút chính là học kém, dáng người cũng mảnh mai chứ không mang tính công kích như Lộ Yến nhưng bù lại Trang Khả lại có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, từng đường nét đều hài hòa, thanh tú, đôi mắt long lanh, ngân ngấn nước khiến người ta vừa nhìn vào liền muốn che chở. Cũng không rõ vì lý do gì mà hai đại mỹ nhân này lại “trở mặt thành thù”, gặp nhau liền khó chịu.

Người còn lại là một đàn chị khóa trên, nếu cô nhớ không nhầm thì đàn chị đó tên là Khương Mạnh Tuyết, tính cách mạnh mẽ, nhan sắc thì khỏi phải bàn, cũng chẳng thua kém gì hai mỹ nhân trước đó.

Nhìn xuống vị trí thứ năm, nụ cười khi nãy của Du Nhiên bỗng cứng ngắc. Không phải vì đó là Cố Thành Dật, cũng không phải vì anh chỉ kém cô có một điểm mà là do cô nhớ rất rõ ràng rằng trong kỳ thi đó, bởi bệnh đau dạ dày đột nhiên tái phát nên anh đã bỏ lỡ môn thi cuối cùng.

Du Nhiên vẫn không tin vào mắt mình, một lần nữa xác nhận lại, đúng thật là số điểm ở cột vật lý của anh đang được bỏ trống.

Thần linh ơi! Chuyện gì đang xảy ra thế này! Người ta đã bỏ hẳn một môn thi mà vẫn lọt vào top 5, hơn nữa lại chỉ cách người ở hạng 4 như cô đúng một điểm. Du Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút mất mặt.