Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng của buổi chiều, Du Nhiên chạy vội ra khỏi cổng trường.
Hôm nay là một ngày đặc biệt - sinh nhật của bà nội, chính vì vậy bố mẹ Du Nhiên đã trở về thành phố A, còn lái xe đến trường đón cô tan học.
Du Nhiên cười thật tươi rồi đặt một nụ hôn lên má mẹ.
Khung cảnh gia đình hạnh phúc này đã lọt vào tầm mắt của Cố Dật Thành, anh đứng lại nhìn chốc lát mới rời đi.
Trên xe, Du Nhiên ngồi ở hàng ghế phía sau vừa trò chuyện với bố về chuyện học hành vừa vui vẻ ăn bánh kem mà Mạc Khanh đã tự tay làm rồi nhờ bố mẹ Du mang đến cho cô.
Du Nhiên không khéo tay được như Mạc Khanh, không thể làm ra chiếc bánh kem ngon như vậy nhưng lần tới trở về nhà cô nhất định sẽ tìm mua loại hạt dẻ mà Mạc Khanh thích nhất.
Tại biệt thự nhà họ Cố, Cố Dật Thành nằm trên giường, một tay gối đầu, tay kia đang giữ một bức ảnh.
Từ trước đó anh đã cảm thấy Du Nhiên quả thực rất giống với cô bạn nhỏ này, không ngờ đó lại chính là cô.
Cố Dật Thành bất giác cong khoé môi nở một nụ cười nhẹ.
Sao anh lại không nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này chứ? Du Nhiên, nhà họ Du, người bạn đó của mẹ anh chính là con dâu cả của nhà họ Du.
—----------------------------------
Tiếng chuông hết giờ học reo lên. Qua một lúc lâu sau mọi người đã về hết, Chí Khiên nhận thấy ngoài cậu và Cố Dật Thành định ở lại trường để chơi bóng rổ ra thì chỉ còn lại Du Nhiên nãy giờ vẫn đang ngồi im tại chỗ nên không khỏi thắc mắc: “Du Nhiên, cậu không trở về nhà sao?”
Nghe thấy tên mình, Du Nhiên vô cùng hốt hoảng. Có lẽ là do gần đây thường xuyên thức khuya nên kỳ sinh lý của cô có chút thất thường, đến sớm hơn so với dự tính, lúc cô nhận ra thì váy đã bẩn rồi.
Cuối giờ cô có gửi tin nhắn cho Nhã Thanh, nhờ cô ấy đi mua giúp nhưng vẫn chưa thấy cô ấy quay trở lại.
Đối mặt với sự tò mò của Chí Khiên cô đành tìm tạm một lý do: “Bác Long nhà tớ có chút việc gấp tạm thời chưa thể đến ngay được, tớ ở lại làm bài tập chờ bác ấy.”
Chí Khiên nghe xong liền nói với cô: “Vậy sao? Thế thì để tớ cùng Cố Thành Dật ở lại chờ cùng cậu.”
“Không…Thực sự không cần đâu, các cậu cứ về trước đi. Tớ…tớ…”
Nhìn dáng vẻ lo sợ và khuôn mặt đỏ bừng của cô khi nghe Chí Khiên nói, có vẻ như anh đã nhìn ra được điều gì đó. Cố Dật Thành tiến lại gần, khoác vai Chí Khiên: “ Con gái nhà người ta đã nói không cần rồi, cậu còn ở đây mặt dày cái gì chứ, đi thôi.”
Chí Khiên còn định nói thêm câu tạm biệt thì đã bị anh nhanh chóng kéo ra ngoài.
Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Hai người họ vừa rời đi thì Nhã Thanh đã quay trở lại: “Cửa hàng tiện lợi gần trường đã đóng cửa rồi nên phải đi xa hơn chút, cậu vẫn ổn chứ?”
Du Nhiên nhận lấy túi đồ từ trong tay Nhã Thanh, nhẹ nhàng nói: “Tớ vẫn ổn. Cảm ơn cậu nhiều lắm, Nhã Thanh.”
Dù đã vào đông nhưng thời tiết hôm nay rất đẹp, không quá lạnh nên Du Nhiên chỉ mặc áo sơ mi đồng phục bên trong và một chiếc áo len mỏng màu kem ở bên ngoài chứ không mang theo áo khoác, vẫn là Nhã Thanh đã tốt bụng cho cô mượn áo khoác của mình, còn giúp cô quấn áo quanh thắt lưng che đi vết bẩn ở váy.
Du Nhiên đến nhà vệ sinh, nhanh chóng làm sạch, chỉnh trang lại sau đó cùng Nhã Thanh ra về.
Cô làm sao biết được rằng, khi ấy có một chàng thiếu niên đã nói dối Chí Khiên, chạy thật nhanh đi mua đồ rồi quay trở lại lớp học tìm cô.
Đáng tiếc rằng cô đã không còn ở đó.