Thế rồi cả nhà cùng nhau giúp Hạ Dương mở cửa hàng nửa ngày, đợi đến khi cậu dần quen việc mới yên tâm.
Tới bữa tối vẫn là cả nhà cùng ăn. Dì dọn dẹp giúp cậu, rồi lại dặn dò cậu một phen rằng, đã là em họ đến làm thuê cho cậu, vậy thì cậu phải ra dáng ông chủ đối với nhân viên; cậu không thể để Mạnh Tự Cường chơi điện thoại hay chơi game, càng không cho phép cậu ta ra ngoài lêu lổng trong giờ làm việc, phải bắt cậu ta làm việc này việc kia.
Sau đó, Hạ Vân Anh mới mang theo quà cho Hạ Dương với bánh thịt bò mà Mạnh Tự Huệ đã gọi điện dặn mua lúc tan học lên xe về nhà.
Dì ấy lại dặn dò: "Ngày thường ít khách, bảy tám giờ là có thể đóng cửa rồi, tối nhớ khóa cửa cẩn thận đấy nhé!"
Hạ Dương vâng lời dì: "Con nhớ rồi ạ, chú dì đi đường cẩn thận nhé."
"Yên tâm đi."
Vẫy tay chào tạm biệt dì và gia đình, Hạ Dương nhìn theo chiếc taxi của chú đi khuất trên đường lớn mới quay trở lại cửa hàng. Ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu đã được thay đổi - "Cửa hàng tiện lợi Hạ gia", trong lòng cậu vẫn thấy khá mơ màng.
Cậu bước vào cửa hàng, nhìn trái nhìn phải, lấy một cuốn sổ từ trên giá và bắt đầu chép những ghi chú trên giấy nhớ vào sổ. Khi vừa viết được một lúc, cậu nhớ ra mình chưa thanh toán, vội vàng quét mã vạch của cuốn sổ, tự mình thanh toán cho mình.
Chép xong ghi chú, Hạ Dương nhập thu chi hôm nay vào file excel trên màn hình máy tính. Nhập xong, cậu kiểm tra lại tiền mặt, rồi lại đi quanh nhà vừa ghi nhớ giá cả vừa sắp xếp lại hàng hóa bị xáo trộn lúc ban ngày.
Đi dạo hai vòng xong, cậu lại lấy chổi và cây lau nhà dọn dẹp vệ sinh, vẫn không có khách vào. Hạ Dương nhìn đồng hồ, ngó ra cửa thì thấy hàng xóm đã đóng cửa hết cả rồi, vậy nên cậu cũng chuẩn bị đóng cửa.
Dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, Hạ Dương bỗng nhiên nhìn thấy máy nướng xúc xích vẫn chưa tắt. Cậu thoáng ngẩn người, mấy cái xúc xích nướng để thế này cả đêm thì ngày mai có phải sẽ nở hết ra không? Có nên cất vào tủ lạnh không nhỉ?
Thế rồi cậu thử một chút, nhận thấy xúc xích vẫn còn nóng nên nếu cho thẳng vào túi nilon hoặc túi đựng thực phẩm chắc chắn là không được. Nghĩ một lúc, Hạ Dương đi lấy chiếc túi giấy mà ông chủ quán bánh thịt bò đã đưa thêm cho cậu lúc mua bánh cho em họ. Túi giấy của quán đó to nên có thể đựng được nhiều hơn, cậu cho vào túi giấy để nguội bớt trước rồi mới cho vào túi nilon, sau đó cất vào tủ lạnh.
Hạ Dương cầm kẹp gắp xúc xích, nhưng cậu vừa mới cho được nửa túi thì đèn trên đầu bỗng nhiên chớp tắt một cái. Theo bản năng cậu ngẩng đầu lên, phát hiện ra phía trên không phải là trần nhà nhà cậu.
Nhìn vân gỗ xa lạ trên đầu, cậu ngây người như phỗng.
Mà nguồn sáng cũng không đúng lắm, đèn đâu? Đèn của cậu đâu?
Đèn đã biến mất rồi. Thay vào đó là một bóng đen phủ xuống từ phía trên đỉnh đầu cậu, Hạ Dương vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt thú màu vàng trong bóng tối. Chúng tròn xoe, sáng long lanh, được đính trên khuôn mặt lợn rừng màu nâu vàng đầy lông lá. Mà bên dưới đôi mắt đó, một cặp răng nanh nhô ra khỏi môi, kiêu hãnh và ngạo nghễ dựng đứng trước miệng, cong lên hai bên chiếc mũi màu vàng gừng.
Giống y hệt phiên bản phóng to, biến dị, hung dữ của Pumbaa.*
(*) Pumbaa là cái con lợn rừng trong Vua Sư Tử ấy.
Rồi "Pumbaa" chạm mắt với cậu. Đôi mắt của "Pumbaa" phiên bản nâng cấp giống như một chiếc gương, và Hạ Dương nhìn thấy ảnh chiếu của mình đang run rẩy không ngừng trong đôi mắt to đó.
Thình lình "Pumbaa" tiến lại gần cậu. Chiếc mũi to màu vàng gừng đưa đến trước mặt cậu, gần như che khuất cả khuôn mặt Hạ Dương, thoắt cái trong tầm mắt cậu chỉ còn lại hai lỗ mũi to tướng đang động đậy.
Thân thể Hạ Dương run rẩy càng dữ dội hơn trước. Mọi khớp xương đều mất kiểm soát, chân cậu khuỵu xuống, tay run lên, chiếc kẹp và xúc xích trên tay rơi loảng xoảng xuống đất.
__________________
Lời tác giả:
Ngày đầu tiên Hạ Dương làm ông chủ: Buổi sáng đi tàu, buổi trưa liên hoan, buổi chiều kinh doanh, buổi tối liên hoan, buổi tối lại chuyển địa điểm tiếp tục kinh doanh, thật là phong phú, đặc biệt, và dài đằng đẵng, siêu siêu dài~ Chủ yếu là bất ngờ không kịp trở tay.