"Hàng là do em chọn, kệ hàng là do em với bố sắp xếp, anh xem bày biện thế này trông thuận mắt không? Anh lại đây, lại đây đi! Xem chỗ này nữa, mấy món đồ lặt vặt còn sót lại trong tiệm, em thấy khắp nơi đều bán nó nên khó bán lắm, vả lại chất lượng cũng bình thường. Mà dù sao loại hàng này không mất nhiều vốn, chi bằng anh để nó là quà tặng kèm đi. Cứ mua đủ hai mươi tệ thì tặng cho khách một món, coi như quà khai trương vậy. Còn máy nướng xúc xích em để ở đây rồi, có cả ngô nữa, mấy thứ này đều dễ bán. Anh thấy có nên mua thêm một cái máy ép trái cây không? Nhà mình có sẵn hoa quả, ép tươi tại chỗ luôn!"
Cứ như vậy, Hạ Dương bị Mạnh Tự Cường kéo đi xem khắp nơi. Nhưng cậu phải thừa nhận rằng, về khoản quản lý một cửa hàng nhỏ thì em họ làm tốt hơn cậu. Cậu ta là một người rất biết tính toán. Chủ yếu chọn những mặt hàng dành cho khách du lịch như: nước giải khát, đồ ăn vặt, bánh mì, ô, áo mưa, khăn giấy… Và một phần nhỏ khác là đồ dùng sinh hoạt dành cho các quán ăn trên phố với người dân trong thị trấn. Mặt khác, hệ thống tích điểm cũng là dành cho những khách hàng địa phương.
Dễ thấy rằng, hoa quả được để riêng một khu, nhưng cậu ta chừa thêm một chỗ trống, dự định đặt máy ép trái cây. Mà bên cạnh quầy thu ngân chính là máy nướng xúc xích, nồi luộc ngô và nồi luộc trứng trà được xếp thành một hàng.
Chưa hết, Mạnh Tự Cường muốn mua thêm một cái xửng hấp để học theo các cửa hàng tiện lợi khác bán bánh bao. Tuy nhiên, những thiết bị này cần phải bỏ tiền ra mua, giống như máy ép trái cây vậy, cậu ta phải đợi Hạ Dương về rồi cùng nhau bàn bạc.
Thế nhưng, Hạ Dương nghe xong mà chỉ biết ngơ ngác.
Trông thấy cậu như vậy, dì đã nhắc nhở cậu rằng đừng để bị em họ dụ: "Các con mới bắt đầu kinh doanh, có thể mua sắm dần dần, không cần thiết phải mua đủ mọi thứ một lúc, chỉ tổ tốn tiền."
Lúc đó Mạnh Tự Cường đương định nói thêm, nhưng bị mẹ cho một cái tát vào mồm: "Bánh bao cái gì mà bánh bao. Trên phố mình có biết bao nhiêu quán ăn vặt rồi! Huống chi sáng sớm đã có mấy quán bán bánh bao. Mà người ta bán không đắt, hương vị cũng ngon, ngay cả mẹ còn muốn đến quán người ta ăn bánh bao nhỏ. Vậy mấy khách du lịch ra ngoài ăn uống no nê rồi thì ai thèm vào quán mình mua bánh bao?"
Mấy lời ấy lọt vào tai, Hạ Dương bỗng cảm thấy dì mình nói chuyện rất có lý.
Rồi Hạ Vân Anh tiếp tục dặn dò: "Trong thị trấn có người đi rao bánh kẹo, nhưng mấy cái bánh quy, bánh mì đó các con đừng để họ tự tiện mang đến. Ngay cạnh mình có tiệm bánh ngọt, phía trước cũng có quán bán bánh quy, mà bánh quy không có thương hiệu thì chẳng ai mua đâu, biết chưa?"
Hạ Dương gật đầu, thuận tay tìm một cuốn sổ nhỏ ghi chú lại.
Mà dì cậu nhìn thấy thì bật cười, nhà bà có ba đứa nhỏ, Hạ Dương ghi chép bằng tay, Huệ Huệ ghi nhớ trong đầu, còn Đại Cường lại chẳng ghi chép gì cả.
"Ngày thường dì sẽ bảo chú con mang hoa quả từ nhà đến cho con một ít. Cuối tuần lượng hàng lớn, dì sẽ bảo ông Trương sau khi giao hàng cho dì thì đến giao cho con một chuyến, nhưng con đừng đưa tiền cho ông ấy. Chỉ cần nhớ kỹ xem đã nhập bao nhiêu hàng, cuối tháng dì sẽ thanh toán cho ông ấy."
Hạ Dương ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ! Vậy cuối tháng con cũng thanh toán cho dì."
Hạ Vân Anh nghe thế, cười nói: "Được." Rồi bà gõ đầu con trai mình, bảo: "Mặt hàng nào bán chạy, ngày nào con cũng phải báo cáo cho mẹ biết."
Mạnh Tự Cường đáp: "Con biết rồi. Chẳng phải ngày nào bố cũng đến đây sao?"
Nghe vậy, Hạ Vân Anh lại muốn đánh con trai: "Cái gì cũng trông chờ vào bố con, thế thì cần con làm gì? Sau này con kiếm được tiền thì đưa hết cho bố con luôn đi!"
May mà có Hạ Dương kịp thời cứu cậu ta: "Hàng hóa nhiều như vậy, nói ra miệng có khi không rõ ràng, hay là ngày nào con cũng chụp ảnh lại ạ."
Hạ Vân Anh ngẫm nghĩ chốc lát, nói: "Cũng được."
Bỗng chú cậu xen vào: "Vẫn là Dương Dương chu đáo! Có chụp ảnh lại thì dù em không đến hàng ngày, cũng biết được hàng nào tươi, hàng nào không tươi."
Hạ Vân Anh tiếp lời: "Cũng đúng. Dương Dương à, con cẩn thận nhé. Mấy cái sổ sách và tiền nong thì con quản lý đi. Chứ để Đại Cường ghi sổ không ổn đâu, tính toán đã có máy tính lo rồi, nhưng nó lại ghi chép như gà bới í."
Trước mấy lời châm chọc của mẹ, Mạnh Tự Cường chỉ lè lưỡi làm mặt quỷ với Hạ Dương. Mấy lúc cậu ta đang cắt dưa hấu cho khách, không rảnh tay, tiền mặt khách đưa cậu ta đành phải để vào trong hộp trước. Mà cứ vậy bận rộn một lúc, thành ra cậu ta lỡ quên ghi chép sổ sách.
"Tiền thì con đều cất kỹ rồi, một xu cũng không thiếu!"